Gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt rồi tương phùng
Có khi nào, em là lần cuối cùng anh nói yêu, từ rầy về sau anh sẽ không rung động thêm bất cứ lần nào nữa và em là người anh mang nhung nhớ đến hết cuộc đời.
Tình cảm là thứ dễ thay đổi, khi lắng đọng, trầm ngâm, khi dồi dào, mãnh liệt tựa như con sóng ngàn năm xô vào bờ cát, bọt nước nổi lên rồi lại tan tành theo câu hứa vẹn tròn.
Anh đi giữa đất trời vào đông mà ngỡ như đi trên chiếc cầu treo độc mộc, sao mà chênh vênh, ngập ngừng quá. Anh sợ cơn gió mùa đông bắc kia đến phà vào thân thể khiến anh ớn lạnh. Anh sợ màn đêm thăm thẳm làm anh chệch bước lại rơi vào hố sâu hun hút. Anh sợ cả phần đời còn lại mình sẽ không còn yêu ai nhiệt thành và say đắm như cuộc tình với em.
Gặp gỡ trên thế gian đều là cửu biệt rồi tương phùng. Và có phải chăng kiếp này ta đã không còn cơ hội được gặp mặt dù là sống chung một bầu trời, du ngoạn cùng một dòng sông và con đường về cũng là mọc đầy cỏ dại.
Anh băn khoăn liệu em có vui hay buồn sau cuộc tình đổ vỡ, anh tò mò rằng em có người mới làm em vui hay đã trở về với người xưa cũ ấy em từng kể để nói cười, trò chuyện, phân trần, ca thán. Anh thật tệ, đôi khi hẹp hòi chỉ muốn người ta làm em đau, làm em rơi lệ, khiến em yếu đuối mà chạy về bên anh để anh ôm lấy bờ vai nhỏ, xoa dịu đi những tổn thương, sầu lo em mang vác.
Và những lúc ngày nắng nhẹ, gió man mác, lá vàng khẽ đong đưa, chim gọi nhau về tổ, anh lại nguyện chúc cho em một đời không anh thật bình yên, hạnh phúc viên mãn. Chỉ là muốn thấy em cười, muốn chứng kiến em an yên cũng chẳng được vì giờ đây đoạn tình duyên này đã đứt đoạn hay tại vì em cố ý lảng tránh anh.
Câu chuyện tình yêu đã đến lúc đặt dấu chấm hết, hồi kết rằng người con trai dành hết tuổi trẻ để đi tìm loài lan trắng nở vào độ ngày đông. Nhưng tìm hoài tìm mãi cũng bất lực mà ngồi khuỵu xuống thầm trách bản thân đã chạy theo những thứ viển vông, xa vời, cuối cùng những gì không thuộc về ta vĩnh viễn không thuộc về ta.
Người con gái hóa thành bông hoa nhỏ xinh nơi góc vườn, phía sau thềm nhà, có bóng râm, có ánh mặt trời chiếu rọi. Ngày ngày chờ người làm vườn phát hiện vẻ đẹp của hoa mà say đắm, đem về trồng vào chậu mà ngắm nghía, chuyện trò, yêu thương. Nhưng rốt cuộc, hoa lại nhớ ánh dương, nhớ sương sớm, nhớ sao hôm, nhớ sự tự do đành bất lực, chịu đựng, chờ ngày héo tàn.
Sao mà đau quá vậy, chuyện tình yêu xa cách có thể nhẹ nhàng một chút với những người yêu nhau được không? Sao chẳng hạnh mãi hạnh phúc, vui vẻ như ngày ban đầu? Sao cứ đau khổ, gào khóc, oan trái thấu cả đất trời?
Anh của những ngày không em, cô đơn đến tội nghiệp, một kẻ cứng rắn cũng phải nằm khóc vì tiếc thương cho những gì mình trân trọng, cố gắng mà không thành, một kẻ hay nói cười cũng dần sống thu mình, phần vì không còn tin tưởng, phần vì thờ ơ với những thứ huyên náo ngoài kia.
"Giá như có thể khóc anh sẽ khóc thật lâu
Giá như có thể nói cho em biết rằng anh đang rất đau
Giá như có thể mãi không dối gian nhau
Thì giờ đây giờ đây đã khác"
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/gap-go-tren-the-gian-deu-la-cuu-biet-roi-tuong-phung-nw248016.html