Đợi bao lâu không đáng sợ, sợ là không biết chờ đến bao giờ
Anh dặn lòng mình đừng mềm yếu thêm bất cứ lần nào nữa. Mọi sự ngọt ngào, ấm áp, bình yên cũng không làm anh lay động, vì em ra đi mang theo hết những rung động, bồi hồi, say mê, để lại cho anh một tấm thân hao gầy, một linh hồn xanh xao, một con người suy kiệt.
Anh hóa thân thành những thứ anh từng ghét nhất, chê trách, phê phán nhất. Anh dấn thân vào những đêm sáng không ngủ, anh uống cà phê đen và hút thuốc, anh bỏ bê thân xác đến khi không còn nhận ra bản thân mình trong gương. Tất thảy anh làm đều là muốn quên đi em, xóa mờ đi những kí ức cứ hiển hiện trong tâm trí, điều đó làm anh đau, than khóc đến đáng thương, đáng trách.
Phần vì chán chường, tẻ nhạt, cô quạnh, phần vì muốn em thấy mà thương xót để quan tâm lấy chút ít cũng khiến anh vui lòng, nhưng nhận lại sự im lặng đến đáng sợ. Có lẽ em đã cạn tình cạn nghĩa, có lẽ em đang yên vui bên một bờ vai khác, chẳng đoái hoài, chẳng can dự, chẳng bận tâm về kẻ đê hèn này nữa.
Anh cố gắng cho lòng mình nở hoa, anh kiên trì cho tim mình mở cửa nhưng không thay đổi được gì nữa rồi. Người tình cũ của em giờ như hòn đá tảng trơ trọi giữa đất trời, không cảm xúc, không tha thiết. Và có lẽ những gì anh yêu, anh thương mến, anh trân trọng đã dành cho em hết rồi.
Ngày như kéo dài lê thê, đêm như chẳng vận động, anh nằm đợi năm tháng trôi qua, ôm lấy tia hy vọng nhỏ nhoi, cầu mong cho ngôi sao kia đổi ngôi, cầu mong cho người con gái anh thương sẽ quay trở lại, nói lời yêu lại từ đầu. Dù cho gập ghềnh cách trở, dù cho biển động sóng trào, dù cho vinh hiển, sang hèn, dù cho bạc mái đầu anh vẫn sẽ nơi đây chờ em, nơi ta hò hẹn ngày ban đầu.
Anh bắt chuyến tàu không số, dừng ở ga cuối cùng. Anh lang thang ở nơi chưa từng đặt chân tới, anh tìm tòi thứ làm anh yên lòng, anh nhặt nhạnh sỏi đá vô tri. Hình như anh thấy ánh sáng rực rỡ ở cuối chân trời nhưng không kịp nữa rồi, chuyến tàu cuối cùng anh đã lỡ, lỡ như không gặp lại người anh yêu.
Giữa thế giới mênh mông này, có cách nào để hai người xa nhau có thể gặp lại không?
Ngần ấy năm dài, ngần ấy tháng rộng, ngần ấy thời gian mình xa cách, anh vẫn cầu trời rằng một ngày nào đó mình có thể gặp lại em để thấy em cười trong nắng, để nguôi ngoai đi nỗi ân hận trong tâm.
Hai ta đó, vẫn sống chung một bầu trời, chạy thật nhanh dưới một cơn mưa và cảm nhận hơi thở của biển cùng nhau. Ấy vậy mà, do duyên mệnh ta đã cạn hay lòng người đã đổi khác, anh dù muốn cũng chẳng hay hiện tại em sống ra sao và yêu người thế nào...
Anh vẫn đứng đợi trong cơn gió mùa, lạnh lẽo chẳng thấy mà chỉ là ngập tràn hơi thở của em, anh nhớ thương em và mong một ngày ta lại tương phùng.
Sau chia tay, có thể em sẽ hận anh vì đã không yêu em trọn vẹn nhưng anh tin rằng em sẽ vượt qua thôi, em sẽ tươi mới và xinh đẹp. Lỗi tại anh.
Rằng anh sẽ đợi, đến khi hao gầy thân xác
Mưa rơi sẽ tạnh, cỏ cây lại xanh tươi
Em dù có chân trời cách trở
Khi đau thương hãy trở về đây bên anh.
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/doi-bao-lau-khong-dang-so-so-la-khong-biet-cho-den-bao-gio-nw248025.html