Tiếc nuối vì những điều chưa kịp nói

10:26' 09-12-2025
Cô gái dành tình cảm đặc biệt cho một người bạn thân suốt thời niên thiếu, nhưng chưa từng dám thổ lộ. Cả anh và cô đều đã từng trải qua những mối tình không trọn vẹn, đến khi anh tỏ tình sau nhiều năm, cô lại vì sợ mất đi tình bạn mà im lặng. Sau đó, anh có người yêu mới và kết hôn, còn cô vẫn giữ tình cảm trong lòng. Cuối cùng, cô chọn cách buông bỏ trong lặng thầm, trân trọng mối tình ấy như một kỷ niệm thanh xuân một phần đẹp nhưng không thể giữ.


    Có lẽ sẽ có nhiều người giống như em người mà đôi khi, chỉ cần nghe lại một giai điệu quen thuộc, tình cờ lướt qua một khung cảnh thân quen, hay đọc được vài dòng chữ như đang nói về chính mình... là chợt thấy tim mình khẽ rung lên, lòng chùng xuống, rồi bất giác bị cuốn vào miền ký ức cũ. Gần 10 năm trôi qua, em vẫn thường như thế. Mỗi lần thấy lòng ngổn ngang, không biết phải làm gì tiếp theo, em lại tìm về quá khứ đọc lại những trang nhật ký của mình mà giờ đây chữ đã nhoè đi, xem lại những đoạn tin nhắn của 2 đứa. Không phải để tìm lời giải hay một lối thoát, mà chỉ để nhắc mình nhớ rằng: đã từng có em một mình, mạnh mẽ đi qua nỗi cô đơn tưởng như chẳng thể nào vượt qua.

    Hôm nay, tình cờ lướt TikTok, em xem lại một đoạn phim "15 năm chờ đợi chim di trú". Chỉ một khoảnh khắc thôi, tim em chợt thắt lại... dù chẳng muốn đâu nhưng mà em buộc phải thừa nhận với chính mình: "Em nhớ đến anh"  người từng là cả bầu trời của mối tình riêng em trong suốt 10 năm.

    Khi ấy, chúng mình là bạn. Thời niên thiếu em từng mong rằng tình yêu của em sẽ bắt đầu từ tình bạn để mối quan hệ ấy có sự thấu hiểu, sẻ chia và niềm tin. Nhưng em chưa từng nghĩ người đó lại là anh… cho đến khi em nhận ra, trong mắt em, anh luôn khác biệt so với những người bạn khác. Tình cảm ấy không cuồng nhiệt, không bùng cháy, cũng chẳng phải là tiếng sét ái tình. Nó đến chậm rãi, âm thầm lớn lên theo năm tháng, mà chẳng ai hay.

    Ban đầu chỉ là vài rung động mơ hồ em thích cách anh tập trung giải đề khi kỳ thi đến gần, thích sự nhiệt huyết của anh trên sân thể thao mỗi giờ ra chơi, thích giọng hát ấm áp của anh trong những lần tụ họp bạn bè, và thích cả cách anh mỉm cười nhìn em khi ánh mắt mình chạm nhau. Khi em nhận ra mình luôn hướng sự chú ý về anh, em không rõ đó là dấu hiệu của thích một người hay chỉ là sự ngưỡng mộ dành cho một người đặc biệt. Nhưng khi em còn đang loay hoay định nghĩa cảm xúc ấy thì anh đã dành tình cảm của mình cho một người khác. Em không giận, cũng không buồn, em nghĩ có lẽ đây cũng là cơ hội để tình cảm vừa chớm nở trong em nên bị dập tắt, lúc ấy mình còn nhỏ, chỉ nên tập trung vào việc học để thi đổ vào trường đại học mà mình mong muốn. Em lặng lẽ, âm thầm gói ghém tình cảm của mình, giấu nó vào góc sâu nhất trong tim như một đoạn ký ức chưa từng được gọi tên.

    Tụi mình vẫn là bạn. Mỗi ngày vẫn trò chuyện, vẫn cười đùa, kể nhau nghe bao chuyện, kể cả những câu chuyện tình yêu của anh. Em đã nghĩ mình thật giỏi giấu kín, vì anh chẳng hề hay biết điều gì. Và cũng nhờ thế, em có thể ở gần anh thêm một chút lắng nghe anh nói về cô ấy, về cách hai người bắt đầu, về những lần giận hờn vu vơ,... Có lúc, chính em là người nghĩ cách để anh và cô ấy hòa giải. Nghĩ lại, em không hiểu vì sao khi ấy mình có thể vô tư đến thế, hay đó chỉ là cách em để che giấu tình cảm của mình khi đứng trước người mà em không thể chạm tới?

    Rồi thời gian trôi, tụi mình tạm biệt nhau để bước vào cánh cổng đại học một hành trình mới. Trong buổi liên hoan chia tay, em bất ngờ nhận được lời tỏ tình từ một người bạn. Khoảnh khắc ấy, em bối rối bởi em biết, mình chỉ xem bạn ấy là bạn. Khung cảnh chia tay cuối cấp, bịn rịn và không nỡ, em khó mở lời từ chối, nhưng cũng chẳng thể nhận lời. Em chọn cách im lặng, nhường câu trả lời lại cho thời gian.

    Tụi em học cùng thành phố, còn anh đến một thành phố khác. Em vốn không giỏi kết bạn, bạn thân cấp 3 mỗi người mỗi nơi, bạn đại học thì còn xa lạ. Chính vì thế, sự quan tâm và những tin nhắn hàng ngày từ người bạn ấy khiến em cảm thấy bớt cô đơn. Tụi em trò chuyện nhiều hơn, thân thiết hơn rồi cứ thế, thời gian dần trôi, dù không ai nói ra, nhưng có một điều gì đó vô hình giúp tụi em mặc định rằng đó là tình yêu. Mọi thứ như đúng mong ước của em: một mối quan hệ bắt đầu từ tình bạn. Nhưng tuổi trẻ luôn đi kèm với những cảm xúc bồng bột, những giận hờn vô cớ, những cái tôi không chịu nhún nhường. Và rồi, sau một lần không tìm thấy tiếng nói chung, em im lặng, bạn cũng lặng im, và rồi tụi em chia tay nhẹ như cách đã đến không lời giải thích, không có cả một lời tạm biệt.

    Sau đó là khoảng thời gian em khép mình. Mỗi ngày lặp lại trong chuỗi đơn điệu: lớp học, thư viện, căn phòng trọ. Không còn những tin nhắn, không còn ai hỏi han. Em cố tập quen với cảm giác một mình, tập quên những thói quen gắn với bạn ấy. Và em đã làm được. Thời gian qua đi, mối tình đầu cũng dần trở thành ký ức. Đau đấy, tiếc đấy nhưng không còn làm tim em thắt lại mỗi khi nhớ về như những ngày đầu.

    Mối tình đầu kéo dài 3 năm dù phần lớn thời gian, tụi em chỉ là bạn. Từ đó đến nay, tụi em chỉ gặp nhau một lần, nhưng đầy gượng gạo, chỉ có thể hỏi thăm nhau như những người cũ từng thân, chẳng thể trở về là bạn như xưa. Còn anh, trong quãng thời gian đó, anh cũng trải qua vài mối tình không trọn vẹn. Dù không còn liên lạc nhưng mình vẫn gặp lại nhau trong những lần họp lớp, anh vẫn không ngại kể em nghe những câu chuyện của mình, dường như anh vẫn vậy, là một người bạn đặc biệt với em dù mỗi đứa đều có cuộc sống riêng, mối quan hệ riêng.

    Ngày anh ra trường, mình có dịp gặp lại. Mình nói chuyện nhiều hơn, thân thiết hơn, chia sẻ với nhau đủ điều nhưng tuyệt nhiên chưa từng nhắc đến chuyện tình cảm.

    Rồi anh rời thành phố để đến nơi khác làm việc, em ở lại hoàn thành kỳ học cuối. Mình vẫn giữ liên lạc đều đặn, thậm chí còn nhiều hơn trước. Cho đến một ngày nọ, anh nói rằng anh thích em. Em bất ngờ, và... hoang mang. Người ta hay nói “Người bạn thích năm 17 tuổi sẽ chẳng thể cùng bạn đi đến hết cuộc đời”, nhưng ít nhất bây giờ, chẳng phải chàng trai em từng thích năm 17 tuổi, nay lại có tình cảm với em rồi đó thôi. Em không chắc cảm xúc lớn nhất trong lòng mình khi ấy là gì? Vui đến bất ngờ, hoang mang hay là cảm xúc gì khác, nhưng em biết mình sợ.

    Em sợ quá khứ lặp lại. Sợ rằng nếu bước thêm một bước, mình sẽ lại như em và người ấy từ bạn bè trở thành người yêu, rồi cuối cùng chẳng còn là gì của nhau. Em chần chừ, sau đó anh cũng im lặng. Chúng ta không có lời bắt đầu, nhưng cũng chẳng phải là kết thúc. Và rồi em bận rộn với năm cuối đại học thực tập, luận văn, những kỳ thi chiếm gần hết thời gian. Em nghĩ anh cũng vậy, môi trường mới, công việc mới chắc cũng khiến anh tất bật để thích nghi với những điều mới mẻ. Những cuộc nói chuyện thưa dần, vậy là chẳng ai trong chúng ta nhắc lại lời tỏ tình khi ấy, cũng chẳng ai nói thêm với nhau về những dự định sau này. Chỉ mình em biết rằng, trái tim em vẫn hướng về anh, những dự định tương lai của em đều sẵn sàng có anh bên cạnh. Dù chưa từng nói với anh, nhưng nếu được nói ra một lần, em muốn thành thật để anh biết rằng, nếu như khi ấy tụi mình cứ tiếp tục như cũ, giữ liên lạc thêm một thời gian nữa, đợi em hoàn thành nốt kỳ học cuối cùng, cầm tấm bằng đại học trong tay, thì có thể... em sẽ là người chủ động tìm đến anh, bắt đầu một hành trình mới, nơi có anh người từng là thanh xuân âm thầm của em suốt bao năm qua.

    Nhưng nửa năm kể từ ngày anh nói lời tỏ tình ấy, đến một ngày, qua lời kể bâng quơ của bạn cùng lớp, em mới biết anh đã có người yêu, thậm chí còn đưa về ra mắt gia đình. Tim em khựng lại, vừa bất ngờ, vừa hụt hẫng. Mọi chuyện đến quá nhanh, khiến em hoài nghi cả về tình cảm anh từng dành cho em. Em ích kỷ mà tự hỏi, sao anh thay đổi nhanh đến thế, sao không chờ em thêm một chút thôi. Nhưng sâu thẳm, em hiểu chính sự im lặng của mình đã là câu trả lời khiến anh nghĩ rằng em chẳng hề có tình cảm. Anh đâu có lý do gì để chờ đợi, nhất là khi khoảng cách địa lý vốn dĩ đã là điều khó nắm chắc. Em hiểu cho sự lựa chọn của anh, chỉ là… lúc đó em đã đặt quá nhiều niềm tin và hy vọng vào thứ tình cảm mong manh ấy, sẵn sàng thay đổi tất cả để đi về phía anh. Nhưng cuối cùng, đổi lại chỉ là sự thất vọng.

    Một lần nữa, em lại gói ghém tình cảm vào trong, chọn ở lại thành phố đã gắn bó với mình suốt những năm tháng đại học. Em bắt đầu một chặng đường mới tìm việc và bước vào cuộc sống tự lập hoàn toàn.

    Ba năm trôi qua, em vẫn vậy, chẳng mở lòng thêm với ai. Làm việc với những con số khiến em tự thấy bản thân mình nhàm chán, cộng với tính cách khép mình, em tự dựng cho mình một vùng an toàn, nơi khó có ai chạm đến. Em sợ cảm giác yêu ai đó hết lòng rồi lại chẳng thể đi cùng nhau đến cuối, sợ phải tập quên những thói quen từng cùng ai đó vun đắp. Thế là em dặn lòng, thà tự mình gánh lấy mọi chuyện, còn hơn cô đơn trong một mối quan hệ hai người. Riết rồi em quen với việc một mình – tự lo, tự sống, tự chịu đựng. Tất nhiên em vẫn có bạn bè, đồng nghiệp, gia đình… nhưng đâu đó vẫn là khoảng trống chông chênh khi thiếu một người thật sự đồng hành.

    Trong suốt thời gian ấy, mình chưa một lần liên lạc lại với nhau. Những gì em biết về anh đều chỉ qua hai chữ “nghe nói”. Nghe nói anh chờ người anh yêu ra trường để cưới, nghe nói anh làm việc rất chăm chỉ, nghe nói anh dạo này vất vả và phong trần lắm. Buồn cười thật anh nhỉ, từng có lúc chúng ta thân thiết như thế, vậy mà em lại chẳng đủ can đảm để chủ động nhắn cho anh một tin. Em lại sợ… sợ làm phiền đến cuộc sống của anh hiện tại, sợ sự lạnh lùng của anh khi chỉ xem em là một người bạn cũ. Em lại tự suy diễn đủ điều, sợ bản thân vô tình làm hỏng đi mối quan hệ vốn đã mong manh.

    Rồi duyên cũng đưa đẩy, mình gặp lại. Anh bảo đã chia tay. Anh kể cho em nghe nhiều chuyện – chuyện tình cảm đã qua, chuyện công việc, cả những dự định phía trước. Lúc đó, em có cảm giác như chúng mình quay ngược lại khoảng thời gian cũ. Nhưng em biết, trong lòng anh khi ấy, em chỉ là một người bạn đủ thân, đủ hiểu để lắng nghe. Em hiểu rằng đây không phải là lúc để bắt đầu một mối tình mới. Em nghĩ anh chưa sẵn sàng, hoặc đơn giản, mối tình ba năm kia cần nhiều thời gian hơn để anh nguôi ngoai. Em chờ, chờ đến một ngày trong những câu chuyện của anh, hình bóng người ấy sẽ không còn xuất hiện nữa. Nhưng rồi, điều em đợi lại là ngày anh có một người mới, và người đó… không phải em.

    Em cũng tò mò về người yêu của anh hiện tại. Em vào facebook của anh xem người ấy là ai. Dạo một vòng trang cá nhân của cô ấy, dự cảm trong em mách bảo rằng, lần này anh đã tìm thấy người sẽ đi cùng anh đến hết con đường. Và đúng thế thật. Thời gian trôi, cho đến ngày anh báo tin… anh sắp kết hôn. Em không bất ngờ, không chút nào. Chỉ là… trong lòng vẫn thoáng qua một nỗi buồn man mác, như thể mình vừa lỡ chuyến tàu mà cả đời chẳng thể quay lại được nữa.

    Gặp lại anh sau ngần ấy năm không chạm mặt, vào ngày anh hạnh phúc nhất, em bất giác lặng người trước sự thay đổi nơi anh. Vẫn là gương mặt quen thuộc, nhưng nay ánh mắt đã sâu hơn, dáng vẻ chững chạc, điềm đạm, trưởng thành hơn rất nhiều so với chàng trai em thích năm nào. Đứng trước anh, em vừa thấy gần gũi, lại vừa thấy xa xôi như thể chúng ta đã đi qua cả một chặng đường dài, để rồi khi gặp lại, mỗi người đều mang theo một phiên bản mới của chính mình.

    Nhìn anh rạng rỡ hạnh phúc bên người con gái mà anh đã chọn, lòng em khẽ thoáng một nỗi niềm khó tả. Thì ra không phải cảm giác đau lòng mà em nghĩ trước khi đến đây, chỉ là chút tiếc nuối khi người bên cạnh anh chẳng phải là em. Mắt em long lanh khi nhìn anh tiến vào lễ đường, em vui cho anh. Bởi em biết, tình cảm vốn dĩ không ai có thể hẹn trước, càng không thể cưỡng cầu. Em thành tâm chúc phúc cho anh – cho lựa chọn mà anh tin là xứng đáng, cho con đường mà anh đã quyết định đi cùng người ấy. Và có lẽ, đó cũng là cách để em nhẹ nhàng khép lại câu chuyện của chính mình - như một dấu chấm dịu dàng cho một câu chuyện em đã cất giữ bao năm trong lặng thầm.

    Ai rồi cũng sẽ có một hành trình riêng, một người cần tìm thấy ở đúng thời điểm. chỉ là lần này, em đã lỡ nhịp. Vậy thì, em giữ lại tất cả trong tim, như một kỷ niệm đẹp, một nỗi nhớ dịu dàng, để nhắc em rằng đã từng có một người khiến em rung động đến thế. Có thể, nỗi buồn này rồi sẽ lặng lẽ ở lại cùng em, nhưng em tin, nó cũng sẽ là điều để em học cách trưởng thành hơn, biết yêu thương bản thân nhiều hơn, và biết trân trọng những khoảnh khắc hiện tại hơn bao giờ hết. Dĩ nhiên, trong sâu thẳm, vẫn còn đó một chút tiếc nuối. Tiếc cho sự im lặng ngày ấy, tiếc cho sự nhút nhát của bản thân. Nhưng tiếc nuối không đồng nghĩa với yếu mềm. Em đã học được cách mỉm cười khi nhớ lại, học cách giữ anh lại như một hồi ức dịu dàng, để trái tim mình thêm phần sâu sắc và trọn vẹn hơn. Có lẽ, đôi khi hạnh phúc không nằm ở việc được nắm giữ, mà nằm ở chỗ dám nâng niu một kỷ niệm đẹp, dù chỉ có thể cất trong tim. Dù chẳng thể đến được với nhau, nhưng em vẫn mong cả hai chúng ta sẽ sống thật tốt với lựa chọn của mình. Anh có hạnh phúc của riêng anh, em cũng sẽ học cách an yên trong thế giới nhỏ của mình.

    Rồi sau hôm nay, em sẽ lại quay về với cuộc sống của chính mình vẫn độc lập, vẫn tự lập, vẫn kiên cường bước tiếp trên con đường riêng. Nhưng từ nay, hành trang của em có thêm một miền ký ức không thể xoá nhoà, càng không nên gợi nhớ: ký ức về một người từng khiến em rung động, từng khiến em ước ao, và rồi để lại cho em một khoảng trời đầy man mác nuối tiếc. Ký ức ấy, em sẽ giữ lại, như một mảnh ghép đẹp trong tuổi trẻ của mình. Còn anh, hãy thật hạnh phúc nhé.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Canna Vùng: Subiaco. Phone: 1800 422 662
Xem thêm

nong nghiep; trong trot


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/tiec-nuoi-vi-nhung-dieu-chua-kip-noi-nw249247.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ