Nếu có thể hãy chọn thứ tha
Không biết nó đã tự hỏi nó bao nhiêu lần câu hỏi đó, nó hỏi nhưng lại không có câu trả lời. Mà nó nghĩ nếu nó có hỏi bất cứ ai thì chắc cũng chẳng ai trả lời nó dù người ta có trả lời được hay không, vì nó là một đứa có mẹ có nhà có cửa như người ta vẫn thấy như người ta vẫn biết. Nhưng người ta cũng thấy cũng biết và cũng công nhận nó giống như một đứa trẻ không cha không mẹ, nó giống như một đứa trẻ mồ côi cù bơ cù bất đầu đường xó chợ chẳng ai thèm ngó tới chẳng ai thèm quan tâm. Mà đến tận bây giờ cứ mỗi lúc nghĩ như vậy là tim nó lai sôi lại trào lên và bao nhiêu những miền ký ức đau đớn của năm xưa lại quay về.
Nó không biết ba nó là ai, người ta nói, là người ta nói nên nó mới biết chứ không phải mẹ nó hay bất cứ người thân nào của nó. Người ta nói ba nó mất khi mẹ nó đang sinh nó trong bệnh viện. Là ba nó đã gặp tai nạn trên đường chạy đến đó khi nhận được tin mẹ nó đau bụng chuyển dạ. Đó là một đêm khuya và ba nó đang trên đường đi làm về vì theo mọi người chắc hôm đó ba nó nhận được nhiều khách để chở nên mới về khuya như vậy. Ba nó hành nghề xe ôm. Lúc đó nó còn nhỏ quá nên nó không biết nghề xe ôm là nghề gì, mãi mấy năm sau nó mới hiểu, rồi mẹ nó vừa sinh nó mấy ngày đã phải chít khăn tang trắng xóa đứng trước bàn thờ ba nó. Còn bà nội nó thì luôn miệng chì chiết và nguyền rủa, bà nội nó nói mẹ nó không biết sinh con.
Vì ba nó là con một là con trai quý hiếm của dòng họ nên bà nội nó cứ nhất mực là mẹ nó phải sinh được con trai. Rồi thêm tai nạn kinh khủng và đau xót là ba nó ra đi như vậy nên nỗi đau đã khiến bà nội nó đã ghét đã hay chửi mắng mẹ nó thì nay càng nhiều hơn. Rồi bà nội nó chuyển qua nó, bà nội nó nói cái giống gì mà vừa ra đời đã sát cha như vậy, chắc là cái giống nhà ai chứ không phải nhà này. Mẹ nó thì vừa đau đớn vừa ôm nó trong giường trong một tháng đầu tiên. Khi nó vừa đầy tháng là mẹ nó phải ôm nó theo bên cái thúng bánh của mẹ ở một góc chợ, mà mãi sau này nó mới biết nó được lớn lên là nhờ có thúng bánh đó của mẹ nó.

Người ta nói lại là lúc nó được khoảng hơn ba tuổi thì mẹ nó đi bước nữa với dượng nó. Đó là một người đàn ông cũng đã góa vợ và thương mẹ nó thật lòng. Nhưng cũng từ khi có nhiều tiền, là do dượng nó đem về trong những cuộc làm ăn thì mẹ nó lao vào đề đóm. Mẹ nó mê chơi đề đến nỗi quên cả đi chợ nấu cơm cho nó. Mà từ ngày có dượng nó về sống chung thì mẹ nó cũng thôi bán bánh ngoài chợ. Nó lớn lên trong cảnh suốt ngày phải nghe những lời cay nghiệt chửi rủa của bà nội nó và cảnh mẹ nó suốt ngày lao theo những giấc mơ những con số này kia để chơi đề. Nó học đến lớp chín là bỏ học.
Vì tuy dượng nó làm ra nhiều tiền rồi đưa cho mẹ nó nhưng nó luôn bị thiếu thốn luôn bị bỏ đói mỗi ngày, có lúc nó đói quá mà chưa có cơm ăn để đi học thì nó khóc mếu máo hỏi mẹ. Nó nhớ mẹ nó chẳng những thương nó hay tỏ ra hối lỗi này kia mà còn đẩy nó ra xa và mắng chửi nó tơi bời, mẹ nó nói nó có tay có chân nó lớn rồi thì tự đi kiếm tiền tự đi mà nấu cơm sao cứ hỏi mẹ nó. Nó cảm nhận được hình như cứ càng chơi thì mẹ nó càng thua đau, mà càng thua đau thì mẹ nó càng lao vào chơi hăng hơn nữa, rồi sau đó là bao nhiêu căm hận mẹ nó không biết trút vào ai không biết trút vào đâu nên đã trút hết lên nó.
Bây giờ nó hiểu mẹ nó đã nuốt quá nhiều cơ cực quá nhiều buồn tủi quá nhiều vô lý và uất ức, mà tất cả cũng từ bà nội nó mà ra. Vì nghe nói bà nội không thích mẹ nó làm dâu con trong nhà, rồi nó lại là con gái nên những lời chửi rủa mỗi ngày càng nhiều hơn. Nó nghĩ mẹ nó đã bị như vậy nên mới trút hết lên người nó, mà nó còn quá nhỏ nên không thể giúp được gì cho mẹ nó. Nó nhớ có những lần nó đói quá nên đánh liều sang nhà hàng xóm xin cơm, rồi nó được một anh, nó gọi là anh vì anh ấy hơn nó mấy tuổi, anh hàng xóm cho nó một tô cơm chan nước mắm mà nó ăn thấy ngon ơi là ngon. Anh hàng xóm còn nói nhà chỉ còn cơm chứ hết thức ăn rồi nên em ăn tạm với nước mắm. Anh còn dặn nó nếu đói bụng thì cứ sang nhà anh. Sau này cũng chính anh là người đã giúp mang lại cho nó niềm tin, chính anh cũng là người giúp nó thấy được ánh sáng hạnh phúc của cuộc đời và cũng chính anh đã gieo vào trái tim nó đang đầy căm hận đang đầy đau thương những trìu mến yêu thương và những ấm áp nhất. Nhờ có anh mà nó biết và nó có những điều đó.
Nó học đến lớp chín thì nghỉ học. Lúc đó nó đã lớn và ít nhiều đã hiểu ra những câu chuyện trong gia đình nó những câu chuyện của người lớn. Nó theo một bà lớn tuổi ngoài chợ để làm công việc lặt ớt để kiếm tiền. Vì ngày nào mẹ nó cũng chửi, cũng bắt nó phải đi kiếm tiền rồi nó xin được công việc đó. Bà ấy biết hoàn cảnh của nó nên thương tình nhận nó vào làm, mỗi ngày sau khi lặt xong cả thúng ớt là nó được nhận mấy chục ngàn, mà làm ngày nào là bà ấy trả ngày đó nên cũng đủ cho nó ăn uống trong một ngày. Rồi từ đó mẹ nó cũng bỏ mặc nó chẳng quan tâm nó sống chết ra sao. Bây giờ nó vẫn đau đớn khi mẹ nó lạnh lùng buông một câu lạnh tanh. Mà nó luôn tự hỏi như vậy, là không biết nó có phải là con ruột của mẹ, có phải mẹ nó đã sinh ra nó hay nó là con rơi con dược lượm về. Mẹ nó nói:
“Mày biết làm ra được đồng tiền là cực khổ thế nào rồi đúng không, vậy mày tự sống đi đừng gọi tao nữa.”
Còn bà nội nó cũng hùa theo:
“Con gái mà học chi cho lắm cho nhiều, rồi sau này cũng theo chồng cũng chỉ lo ngày hai bữa cơm quanh quẩn trong nhà mà thôi, đi kiếm tiền là đúng rồi ở nhà chỉ ngứa mắt tao.”
Nó biết vì nó ra đời mà ba nó mất, nó biết vì nó là con gái mà mẹ nó rồi cả nó luôn phải hứng chịu những lời nguyền rủa cay độc của bà nội nó mỗi ngày, nên suốt những năm tháng tuổi thơ của nó chỉ chất chứa những tủi hờn. Trong trái tim nhỏ bé của nó chỉ chất chứa những uất nghẹn không thể nói nên lời mà thôi. Rồi cứ theo thời gian tất cả những điều đó đã làm nên những căm hận trong tim nó mà nó đã nghĩ là có khi đến suốt đời nó vẫn mang nặng trong lòng như vậy chứ không thể tiêu tan đi được.
Nó làm nghề lặt ớt thuê được hai năm thì nó lại gặp một người khác cũng tỏ ra thấu hiểu và thương hoàn cảnh của nó. Đó là một phụ nữ có bề ngoài rất xinh đẹp và sang trọng. Cô ấy rủ nó theo làm công việc mà cô ấy đang làm. Lúc đầu nó thấy hơi sợ và cũng không biết đó là công việc gì, chỉ nghe cô ấy nói việc đó rất dễ mà lại có nhiều tiền nên nó gật đầu liền. Vậy là sau đó nó biết cô ấy làm việc trong một vũ trường và cũng chính cô ấy huấn luyện nó những bài nhảy đầu tiên. Cô ấy nói nó có dung nhan xinh đẹp như vậy mà đi lặt ớt thì quá uổng. Rồi nó được mặc đẹp rồi nó được cô ấy đón bằng xe hơi đi và về mỗi tối. Rồi nó kiếm được nhiều tiền hơn. Mà cũng từ đó cứ mỗi đêm nó xuất hiện là có biết bao những lời chào mời những ong bướm vây quanh. Đó là công việc và cuộc sống hiện tại của nó cho đến khi nó nhận được liên tiếp hai tin dữ.

Bà nội nó mất trong một lần bị té ngã trong cơn mưa khi đang đi trên đường để mua thuốc. Đám tang bà nội nó diễn ra nhanh chóng và trong hiu quạnh vì nhà nó cũng chẳng còn ai, mà nó cũng thấy dửng dưng trong lòng. Trong tim nó không hề có một chút xúc động hay đau khổ nào, thậm chí nó còn thấy hả hê. Nó không có giọt nước mắt nào nhỏ xuống mà chỉ nghe văng vẳng bên tai những lời chửi của bà nội nó năm nào. Vì từ lúc nó theo cô ấy để làm việc trong vũ trường thì nó cũng rời khỏi nhà luôn vì cô ấy rủ nó đến sống cùng.
Một ngày cuối mùa đông rét buốt thì anh ấy, người anh hàng xóm tốt bụng chạy đến vũ trường tìm nó. Anh nói mẹ nó đang cấp cứu trong bệnh viện rất nguy kịch. Anh chở nó đến thì mẹ nó vừa kịp cầm tay nó rồi trút hơi thở cuối cùng. Nó đứng lặng câm bên mẹ, không một tiếng nói không một tiếng khóc. Mẹ nó mất cũng đồng nghĩa là từ đây nó có thể về nhà thoải mái mà không phải nghe những chì chiết những chửi rủa nữa. Cũng cách đó hai tháng chính anh đã báo nó biết là mẹ nó bệnh nặng trong bệnh viện vậy mà nó lạnh tanh, nó không chạy vô xem thử mẹ nó ra sao nữa. Nó nghĩ mẹ nó đã nói là có thân thì tự mỗi người tự lo nên nó sẽ làm đúng như vậy.
Nó đứng trước mẹ nó. Nó đứng trước bà nội nó. Trên đầu nó là chiếc khăn tang trắng toát. Những dòng nước mắt thi nhau lăn xuống. Bây giờ nó thấy anh ấy nói đúng. Anh nói cho dù có ra sao thì mình cũng hãy chọn cách thứ tha, vì thứ tha không phải cho bà nội nó hay cho me nó mà là cho chính nó. Anh nói nó xứng đáng được sống một cuộc sống nhẹ nhàng và đúng nghĩa yêu thương. Anh nói nó nếu có thể nếu nó có thể tha thứ được để trái tim nó sẽ ấm áp hơn, để nó biết cuộc sống này còn rất nhiều tình người còn rất nhiều tình thương xung quanh nó, vì nó xứng đáng được yêu thương vì nó xứng đáng với một cuộc sống tốt nhất, mà chỉ chính nó mới làm đươc điều đó.
Bây giờ nó đã làm được rồi. Nó thấy anh nói đúng. Khi nó trút hết được những oán hận khi nó trút hết được những căm hận cứ thi nhau chất vào trái tim nhỏ bé của nó mỗi ngày, thì nó đã nghe trái tim nó ấm trở lại. Nó nghe như có tiếng ru của mẹ nó rất khẽ từ những ngày đầu tiên khi nó lọt lòng. Mẹ nó có như nào thì mẹ nó cũng đã mang nặng đẻ đau cũng đã sinh ra nó, và điều quan trọng là nó cần quên đi cái quá khứ quá nhiều đau buồn đó để mang vào trong tim nó những yêu thương của cuộc đời.
Anh ấy, người hàng xóm đã cho nó tô cơm chan nước mắm ngày nào. Bây giờ anh ấy lại tiếp tục cho nó những bài học của cuộc đời, anh ấy lại tiếp tục cho nó niềm tin và mang đến cho nó những yêu thương dù rất nhỏ. Nó biết từ những cái thương rất nhỏ ấy sẽ được lớn lên trong tim nó, chỉ cần nó biết thứ tha chỉ cần nó biết thấu hiểu. Nó cũng muốn trái tim nó không còn bị đau nữa. Nó cũng muốn trái tim nó không còn bị khô cằn nữa. Nó cũng muốn những quả ngọt những trái xanh những ấm áp sẽ được đong đầy trong tim nó.
Anh ấy chở nó về nhà và bắt nó đi học lại.
Bây giờ nó đã xong chương trình phổ thông và anh ấy nói sẽ tìm cho nó một công việc phù hợp. Nó cũng được học thêm những bài học thật đáng quý từ anh ấy mà trong đó có một bài học lớn nhất đó là khi người ta biết thứ tha thì người ta sẽ nhận được nhiều hơn tình yêu thương của đồng loại của mọi người. Nó đã nhận được lòng tốt và những đối xử ấm áp chân thành từ anh nên trái tim nó đã êm dịu lại và đã biết yêu thương.
Sáng nay nó mua mãng cầu, loại trái cây mà bà nội nó vẫn thích ăn. Sáng nay nó mua loại bánh mà mẹ nó hay bán ngày trước và mẹ nó cũng rất thích ăn. Nó đặt tất cả lên bàn thờ và thắp nhang. Trong một giây lát, nó nhìn thấy hình ảnh mẹ nó tất tưởi với thúng bánh và một tay dắt nó ra chợ. Trong một giây lát nó nhìn thấy hình ảnh bà nội nó đang quét nhà.
Nó ngước nhìn bà nội và mẹ. Những dòng nước mắt lại lăn xuống.

Hội chợ Tết St Albans 2024
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/neu-co-the-hay-chon-thu-tha-nw249567.html
