Bước nhanh hay bước chậm thì cũng đều phải bước tiếp

14:49' 09-12-2025
Linh là một sinh viên tại một trường kỹ thuật ở thành phố. Linh luôn mang trong mình mong muốn xây dựng một mục tiêu lớn, nhưng đồng thời lại vật lộn với áp lực học tập, và sự trì hoãn của chính mình. Hành trình định hình lại con đường hướng đến mục tiêu là một sự trưởng thành mà Linh có được sau khoảng thời gian mông lung ấy.


    Tôi là sinh viên của một trường Công nghệ kỹ thuật. Sau thời gian ở trường tôi hình thành một thói quen: mỗi khi áp lực, tôi không tìm đến quán cà phê hay công viên, mà lại thích đi bộ dọc dãy nhà B - nơi những hành lang dài như một đường thẳng dằng dặc, vừa rộng vừa lạnh.

    Có lần tôi đùa với bạn bè rằng: “Có lẽ chỉ khi bước ở đây, tôi mới nghe rõ tiếng bước chân của mình.”

    Chẳng ai hiểu. Mà thật ra cũng chẳng cần ai hiểu.

    Tôi đến thành phố này năm mười tám tuổi, mang theo một niềm tin đậm đặc rằng: chỉ cần cố gắng đủ nhiều, tôi sẽ trở nên xuất sắc. Tôi tin rằng ai cố gắng thì cũng sẽ giỏi.

    Một buổi chiều đầu năm, trời mưa tầm tã. Tôi ngồi trong lớp học máy, trán tì vào tay, mắt nhìn chằm chằm vào những dòng công thức. Mọi thứ trên bảng trông như một bức tranh trừu tượng.

    Tôi mở laptop, thử chạy lại mô hình. Nó báo lỗi.

    Tôi sửa một dòng. Lại lỗi.

    Âm thanh của cơn mưa ngoài cửa sổ hòa vào tiếng thở dài của tôi, tạo thành một bản nhạc u ám.

    My - cô bạn thân nhất của tôi - quay sang huých nhẹ: “Ê, đừng nhăn mặt thế. Mưa mà mặt bà như trời hạn ấy.”

    Tôi bật cười, nhưng đôi mắt vẫn mệt mỏi.

    Sau buổi học, tôi không về ký túc xá. Tôi rẽ sang dãy nhà B, nơi tiếng giày tôi chạm nền vang lên từng nhịp đều đều.

    Tôi nghĩ về những dự định mình đặt ra hồi đầu năm.

    Chứng chỉ tiếng Anh.

    Đồ án nghiên cứu.

    Công việc làm thêm đúng ngành.

    Bài báo khoa học.

    Tôi viết chúng vào sổ bằng bút xanh. Trang giấy đẹp, tương lai đẹp.

    Nhưng những ngày gần đây, tôi thấy mình rơi vào một vùng mờ: không đủ năng lượng để tiến lên, nhưng cũng không đủ can đảm để dừng lại. Tôi vẫn thức đêm, vẫn ghi chép, vẫn học, nhưng tất cả chỉ như một chiếc máy.

    Tối đó, khi tôi về phòng, My đã mua sẵn hai ly trà nóng.

    Cô ấy đưa tôi một ly:

    “Nhìn bà là biết hôm nay lại chiến đấu một mình rồi. Ngồi xuống đi.”

    Tôi ôm ly trà trong tay, hơi ấm lan lên lòng bàn tay, rồi lan vào người.

    Tôi thở ra:

    “Tao sợ mình không đủ giỏi để làm gì cả.”

    My không trả lời ngay. Cô ấy chỉ nhìn tôi một lúc rồi nói:

    “Không ai bắt bà phải giỏi ngay cả. Người ta chỉ cần bà… không bỏ cuộc.”

    Câu nói ấy khiến cổ họng tôi nghẹn lại.

    Nghe thì đơn giản, nhưng để không bỏ cuộc, đôi khi là cả một cuộc chiến dài.

    Đêm đó, tôi mở lại laptop, đặt tay lên bàn phím và nhìn vào màn hình trắng. Mưa ngoài cửa vẫn rơi, từng giọt từng giọt như đánh nhịp với những suy nghĩ trong đầu tôi.

    Tôi tự hỏi:

    Tại sao mình không cho phép bản thân nghỉ ngơi?

    Tôi không có câu trả lời.

    Nhưng tôi biết một điều: sáng mai, tôi sẽ tiếp tục.

    Không phải vì tôi mạnh mẽ. Mà vì tôi muốn tìm lại chính mình.

    Và thế là tôi bắt đầu gõ những dòng mã đầu tiên của một đêm dài.

    Bên ngoài, mưa vẫn rơi.

    Trong lòng, tôi vẫn chưa biết mình đang bước vào điều gì.

    Những tuần sau ngày mưa ấy, tôi không còn cảm thấy mình như một chiếc máy chạy lỗi nữa. Vì tôi cho phép bản thân nghỉ ngơi.

    My nói đúng: không ai yêu cầu tôi phải giỏi ngay từ hôm nay.

    Tôi nên tiếp tục.

    Giữa tháng đó, tôi bất ngờ nhận được email về việc ứng tuyển thực tập cho một dự án “Thành phố Thông minh”. Tôi gửi CV đi trong lúc còn đang phân vân không biết có làm nổi không. Nửa tháng sau, tôi nhận được thông báo trúng tuyển.

    Tôi đọc email ba lần, rồi cứ thế ngồi ngơ ngác như một đứa trẻ vừa được tặng món quà bất ngờ.

    My hét lên:

    “Bà được rồi! Tốt quá trời luôn!”

    Tôi thì chỉ biết cười, nhưng sau nụ cười là cả một dòng cảm xúc hỗn độn: vui, lo, sợ, háo hức.

    Ngày đầu tiên thực tập, tôi đến sớm gần một giờ. Văn phòng ở tầng sáu của một tòa nhà kính, nhìn xuống là biển người đang chạy đua với cuộc sống.

    Tôi ngồi ngay góc phòng.

    Anh hướng dẫn của tôi tên là Khải - một người vừa điềm tĩnh vừa có khuôn mặt trông như không bao giờ biết mệt. Anh bước đến và hỏi:

    “Em là Linh đúng không? Cứ thoải mái làm. Không hiểu thì hỏi, đừng ngại.”

    Tôi gật đầu. Thật ra tôi rất ngại. Nhưng câu nói ấy giống như một tấm vé thông hành nhỏ, giúp tôi không bị chìm trong lo lắng.

    Những ngày làm việc đầu tiên, tôi mắc lỗi nhiều đến mức bản thân cũng thấy… hơi hài.

    Một buổi tối cuối tuần, khi tôi ở lại văn phòng để sửa bản báo cáo, thành phố bắt đầu lên đèn. Ánh sáng phản chiếu lên lớp kính khiến cả căn phòng như được phủ thêm một lớp vàng dịu.

    Tôi ngẩng lên nhìn những luồng xe đang chảy dưới đường.

    Tựa như tất cả đang chuyển động về phía trước - dù nhanh hay chậm.

    Tôi chợt nhận ra… mình cũng vậy.

    Hai năm qua, tôi nghĩ mình giậm chân tại chỗ, xoay vòng giữa áp lực, trì hoãn và nỗi sợ thất bại. Nhưng hóa ra, tôi đã đi xa hơn tôi tưởng: từ cô bé của năm nhất đến một tôi của hiện tại - không hoàn hảo, nhưng đang học, đang sống, đang trưởng thành từng chút một.

    Vào ngày hoàn thành dự án, đội ngũ tụ lại trong phòng họp. Màn hình chiếu lên bản demo mà chính tay tôi đã chỉnh sửa lần cuối.

    My nhắn tin cho tôi:

    “Giỏi mà. Tốn hơi lâu thôi.”

    Tôi bật cười. Có lẽ, những người trưởng thành thường đi lâu hơn người khác - vì họ vừa đi vừa học, vừa vấp vừa đứng dậy.

    Tối hôm đó, tôi đứng ở ban công tầng sáu - nơi nhìn xuống cả thành phố. Gió thành phố mát đến mức khiến tóc tôi bay nhẹ. Bầu trời không nhiều sao, nhưng có một ánh đèn trên cao chớp liên tục - có thể là máy bay, có thể là vệ tinh, hoặc chỉ là thứ ánh sáng mà tôi muốn tin rằng nó đang dành cho những người trẻ đang cố gắng.

    Tôi nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.

    Ngày mai tôi sẽ lại tiếp tục - học thêm, làm thêm, hướng đến sự nghiệp mà mình vẫn mơ về. Mọi thứ vẫn còn xa, nhưng tôi không còn thấy sợ nữa.

    Tôi biết mình không hoàn hảo.

    Nhưng tôi đang lớn lên.

    Và thành phố này… đang lớn cùng tôi.

    Một dòng xe sáng lướt qua dưới chân tôi, để lại một vệt ánh sáng dài.

    Một tương lai dịu dàng và tươi sáng đang gọi tên tôi ở phía trước.

    Tôi khẽ mỉm cười. 



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Tiệm rượu?
Steve's Liquor Vùng: Springvale Sth. Phone: 9708 2535
Xem thêm

Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/buoc-nhanh-hay-buoc-cham-thi-cung-deu-phai-buoc-tiep-nw249475.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ