Tạm biệt, thanh xuân của em!
Ngày đó khi em lần đầu gặp lại anh từ ngày còn bé, anh đã là một chàng trai cao lớn điển trai, còn anh bị thu hút vì gương mặt xinh xắn của em. Rất nhanh sau đó chúng ta đã ở bên nhau, dù em sau một lần yêu đương thất bại, lúc ấy trong lòng cũng chưa hề có anh, chỉ là em muốn đặt cược vào vận mệnh một lần. Chính sự ân cần, dịu dàng và yêu chiều của anh đã khiến em mau chóng quyết định kết hôn với anh.
Yêu lần thứ hai khiến em trân trọng từng khoảnh khắc ở cạnh anh, từng lời nói, từng cử chỉ, thậm chí từng ánh mắt anh nhìn em đều biến thành những kỉ niệm êm đềm nhất trong lòng em đến tận giây phút này. Những năm tháng đó, dù khó khăn đến mấy, chúng ta dù có đôi lần cãi vã, nhưng sau hết, chúng ta vẫn ở cạnh nhau không rời. Trong lòng em, anh vốn đã là một nửa không thể tách rời.
Nhưng sau ngần ấy năm bên nhau, thứ còn lại trong anh khi bên em chỉ là một thói quen lặp lại vô nghĩa, những bất hòa cứ ngày một nhiều thêm. Anh đã không còn coi gia đình là nơi anh thật sự muốn trở về nữa rồi. Những cuộc vui thâu đêm, những lúc rảnh rỗi anh cũng chưa từng coi em là ưu tiên, em - chỉ đáng xếp sau tất cả những thú vui và bạn bè của anh. Em đã làm mọi cách để cứu vãn hôn nhân, để con cái có được một mái ấm trọn vẹn, nhưng anh vốn chưa từng nỗ lực.
Em chờ đợi 10 năm để anh thay đổi bản tính ham chơi của anh, hi vọng đến một ngày anh sẽ biết trân trọng vợ con hơn, nhưng thứ em nhận lại chỉ là nỗi tuyệt vọng cứ lớn dần lên theo năm tháng. Chắc là em đã sai ngay từ đầu khi đặt hy vọng ở anh quá nhiều. Cũng sai khi quá cố chấp nghĩ về quá khứ, về những kỉ niệm thanh xuân tươi đẹp khi chúng ta mới là của nhau. Những quan tâm, chăm sóc của em lúc trước dành cho anh là niềm kiêu hãnh anh đem khoe với mọi người, thì bây giờ trở thành trói buộc vướng víu khiến anh khó chịu, anh cứ như một cậu nhóc thiếu niên đang cố thoát ly khỏi những khuôn phép từ cha mẹ.
Vậy đấy, khi không còn trân trọng nhau nữa thì mọi thứ người khác làm đều là vô nghĩa. Anh vẫn chưa có ai khác, nhưng anh đã bắt đầu không cần gia đình này nữa. Chỉ là em cảm thấy bất lực khi những đứa con mình dứt ruột sinh ra lại không thể giữ lại ở bên cạnh. 10 năm em dành hết thanh xuân và tài sản cho anh, đến hiên tại em vẫn là tay trắng. Cô quạnh, tủi hờn một mình trong góc phòng khiến em muốn gục ngã, nhưng níu kéo làm gì khi chính mình cũng còn muốn buông bỏ? Bên cạnh nhau nhưng còn tệ hơn hai kẻ xa lạ.
Em rồi cũng sẽ ổn thôi. Em tin không có em, anh cũng sống rất tốt. Tạm biệt, thanh xuân của em!
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/thanh-xuan-nam-do-chung-ta-co-nhau-nw248091.html