Đừng gọi nhau là người cũ, hãy gọi nhau là thanh xuân
Em đã từng rất nuối tiếc và day dứt vì chuyện tình đã qua của tụi mình, em từng nghĩ mình đủ mạnh mẽ để lãng quên và buông bỏ hết tất cả những vụn vặt trong quá khứ.
Những ngày có anh, có em, có hai chúng ta, em đã từng nghĩ thời gian qua đi thì em sẽ quên hết tất thảy những tổn thương mà vốn đã hằn sâu thành một vệt dài trong tim em, cứ mỗi chiều mưa lại đau đáu và âm ĩ rỉ máu từng cơn.
Em đã từng nghĩ việc quen người mới sẽ giúp em xua đi hết cảm giác cũ còn vương đọng lại nơi góc lòng của mình, em đã từng nghĩ người cũ của em rồi sẽ chìm vào quên lãng nhanh thôi nhưng tất cả chỉ là em nghĩ.
Sau tất cả đổ vỡ và cả nỗi đau theo em suốt đoạn đường em mới nhận ra rằng hóa ra mình chưa thể quên được anh, chưa từng dám can đảm xóa bỏ anh ra khỏi tâm trí. Em sợ lặp lại những thói quen cũ từng làm cùng nhau, nhưng lại ngại thay đổi, ngại quên đi. Bởi em sợ rằng một khi đã quên đi thì tất cả những điều hạnh phúc, ngọt ngào rồi cả đau thương kia đều biến mất.
Em ngốc nghếch giữ lại những hoài niệm cũ, giữ lại những cảm xúc vốn đã không còn lặp lại từ rất lâu, vì sợ một ngày anh quay về em sợ quên đi mất, đã có một thời điểm em chán ghét hai chữ người cũ đến tột cùng, hai chữ quái quỷ luôn hiện diện hình bóng của người em từng thương, của một người mà sau này em không thể xóa bỏ ra khỏi tim mình, một người em từng yêu rất sâu nặng.
Em thấy buồn lắm những chiều mưa hối hả một mình cô độc đứng nhìn mưa tuôn xối xả mà lòng thì lạnh tanh bão cuộn từng cơn, chỉ thèm được vòng tay ôm trọn đằng sau, thèm được anh bên cạnh cùng ngắm mưa, vì chỉ một mình mà trời mưa thì cô đơn lắm.
Em thèm cả những đêm tụi mình thức gần sáng để trò chuyện cùng nhau, kể cho nhau nghe tỉ tỉ thứ trên đời, từ ngày còn bé cho đến khi mình thương nhau, chẳng còn thấy buồn ngủ nữa. Em thèm được ngồi cạnh người em thương, lúc mệt mỏi tựa vai thở dài thôi là cũng đủ để lòng cảm thấy nhẹ nhàng.
Ai rồi cũng phải trải qua đôi lần thấy bản thân bất lực trước những lìa bỏ đã không còn có thể cố gắng được nữa, dùng dằng một lúc không còn dùng dằng được nữa thì buông. Thật ra chúng ta không thể quên gì cả, quên là một thứ ảo tưởng mà ta cứ nghĩ rằng mình sẽ làm được nhưng rồi cũng hoài công nhưng rồi cũng bỏ cuộc.
Chúng ta không thể nào quên được chỉ là đến một lúc nào đó, nghĩ về nhau, nhắc đến nhau không còn gợn chút xao lòng hay bão nổi, bởi có những chuyện không thể quên, chỉ có thể quen với việc là người dưng vĩnh viễn người dưng, không còn yêu thương chẳng buồn trách cứ, nghĩ về người như đang soi vào những hoen gỉ, nứt rạn những, đáng ra phải nhớ những chuyện vui, đáng ra phải nhớ những ngọt ngào nhưng vụn vỡ rồi.
Bởi vì người biết không nỗi cô đơn thường trực dạy tôi biết rằng mọi quan tâm thương nhớ của người từ lâu đã không còn dành cho tôi nữa. Người biết không có những tình cảm tưởng chừng vĩnh viễn biến mất, rằng đối phương là người duy nhất, rồi thời gian ám bụi lên mọi thương nhớ thường tình, che mờ kí ức. Người không biết hay người giả vờ không biết, người thương ai, rời bỏ ai, hy sinh vì ai, tàn nhẫn vì ai,… hạnh phúc đâu chỉ có một hình dung.
Đã có những lúc yếu lòng, em tự nghĩ hay là mình cứ thử can đảm mở lời với anh, thử nói một câu nhớ anh mà em đã kìm nén suốt bao lâu rồi. Nhưng những dòng tin nhắn cứ soạn rồi xóa, những câu nói chưa kịp ngỏ lời thì đã vội quên đi.
Em chẳng muốn gọi anh là hai chữ “người cũ”, cũng chẳng nỡ quên kí ức xưa. Đôi khi cứ một mình đơn phương, một mình hoài niệm, thật sự rất cô đơn. Có những chuyện, những câu nói người nói thì đã quên mà lòng em thì cứ ghi nhớ, người ta không còn lưu luyến, em thì cứ đắm chìm. Và cho dù sau này chúng ta thực sự quên hết về nhau, em cũng chỉ mong một điều mình đừng gọi nhau là người cũ hãy gọi nhau là thanh xuân.
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/dung-goi-nhau-la-nguoi-cu-hay-goi-nhau-la-thanh-xuan-nw231059.html