Tớ tự hỏi chuyện của chúng mình có được coi là tình yêu không?

02:00' 22-12-2020
Tớ tỏ tình với cậu từ một nơi rất xa, chẳng hi vọng được đáp lại vì tớ biết mình không xinh đẹp, cũng không có gì đặc biệt để khiến cậu yêu. Nhưng tớ muốn liều một lần vì dù sao tớ cũng chưa bao giờ có được trái tim cậu.


    Cậu từng nói cậu phải đi xa tầm hai năm để thực hiện ước mơ của mình. Cậu hỏi tớ có đợi được không, hỏi như thể cậu thật sự xác định nghiêm túc với tớ, như thể chuyện của chúng mình kéo dài được từng ấy thời gian và hơn thế nữa. Và cậu có nhắc đến Pháp với tớ. Tớ thầm nghĩ trong đầu, nếu cậu đến Pháp để thực hiện ước mơ của mình thì tớ sẽ đi theo cậu, vì cậu và Pháp đều là ước mơ của tớ. Tớ sẽ bỏ lại công việc và đăng kí một chương trình tình nguyện bên đó vì tớ muốn dành tuổi trẻ ngắn ngủi còn lại của mình bên cậu ở đất nước nổi tiếng xinh đẹp và lãng mạn ấy. Tớ muốn mình được hẹn hò ở Paris giống như Cosette và Marius, được cùng cậu đến nhà thờ Đức Bà và dạo quanh những con phố mà Victor Hugo đã từng miêu tả. Tớ cứ tự vẽ một bức tranh tuyệt đẹp như thế mà chẳng hiểu một điều cay đắng là cậu sẽ không bao giờ xuất hiện trong đó.

    Tớ tự hỏi chuyện của chúng mình có được coi là tình yêu không? Tớ đơn phương thích cậu từ mười năm về trước rồi giấu cậu nơi nào đó trong lòng để yêu người khác. Và cậu lại xuất hiện khi tớ chơi vơi, đem đến cho tớ những rung động như thuở mới găp. Tớ từng nghĩ tớ vội vàng yêu cậu khi chỉ vừa mới kết thúc một cuộc tình. Nhưng chẳng phải vội đâu, 10 năm đâu gọi là vội. Tớ tỏ tình với cậu từ một nơi rất xa, chẳng hi vọng được đáp lại vì tớ biết mình không xinh đẹp, cũng không có gì đặc biệt để khiến cậu yêu. Nhưng tớ muốn liều một lần vì dù sao tớ cũng chưa bao giờ có được trái tim cậu. Dù sao thì tớ và cậu cũng ở rất xa nhau, với xác suất chạm mặt 1/1000. Tớ không muốn cậu trở thành một sự hối tiếc trong tuổi trẻ vốn dĩ đã rất ít sóng gió tình trường của tớ.

    Vậy mà cậu đồng ý, bọn mình yêu nhau, không một nụ hôn, một cái ôm hay một cái nắm tay, vẫn xưng cậu tớ một cách khách sáo nhưng tớ lại thấy đáng yêu vô cùng. Một trong những câu nói cuối cùng tớ được nghe từ cậu là “anh yêu em, anh nhớ em nhiều lắm!”. Cậu nói với một tiết tấu nhanh, đầy ngượng ngùng và gượng gạo như thể nó là một trong những thủ tục mà tình yêu cần phải có. Rồi cậu biến mất, không một câu từ biệt, không một lời giải thích, để lại tớ bơ vơ khi vẫn còn đắm chìm trong mộng tưởng.

    Là cậu sai hay tớ sai? Tớ không biết nữa. Cậu đến chữa lành vết thương mà mối tình cũ gây ra cho tớ nhưng lại rời đi để lại một vết thương lớn hơn. Hoá ra tình cảm sâu đậm chẳng thể tính bằng thời gian. Mối tình đầu hai năm của tớ lại chẳng khiến tớ đau lòng như mối tình ngắn ngủi với cậu. Vết thương đó không làm tớ chết được mà còn làm tớ mạnh mẽ hơn. Tớ vẫn đang cố thể hiện với thiên hạ rằng mình đang sống tốt. Tớ cười nhiều hơn khóc ít đi. Ừ tại sao tớ phải khóc vì một người như cậu, người coi tớ là trò đùa?

    Nhưng cậu biết không, nếu có ai đó muốn xoá cậu khỏi kí ức của tớ, tớ chắc chắn sẽ do dự, giấu cậu ở một nơi thật kín trong lòng để người ta không tìm thấy và lôi cậu đi mất. Trớ trêu vậy đấy!

    Hai mươi sáu tuổi! Giấc mơ chạm tới Paris vẫn còn thật xa vời, nhưng giấc mơ chạm tới trái tim cậu thậm chí không bao giờ thành hiện thực.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Michael's Fresh Food Market Vùng: MENTONE. Phone: 9559 9444
Xem thêm

Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/cau-o-dau-va-paris-o-dau-nw229785.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ