Rơi nước mắt khi biết lý do ngày nào vợ mù cũng thức dậy từ 3 giờ sáng...
Lúc đầu tôi coi Thảo như em gái, muốn thay người anh trai xấu số chăm sóc cho Thảo. Nhưng bố mẹ tôi thì không muốn như vậy, thậm chí có lần bà đã tìm cách đuổi Thảo đi nhưng may mà tôi về kịp giữ cô ấy lại. Lần đó vì không muốn ai làm gì tổn thương hay làm hại Thảo nữa nên tôi đã tuyên bố thẳng với bộ mẹ là sẽ lấy em làm vợ và chúng tôi quyết định đưa em ra thuê phòng trọ ở riêng.
Bố mẹ giận tôi lắm, quyết định từ tôi. Còn Thảo thì không muốn tôi khổ nên em lại đòi bỏ đi, cuối cùng tôi đưa em ra phường đăng kí kết hôn để em biết chúng tôi đã là vợ chồng thực sự. Lúc đó những quyết định của tôi phần lớn là cảm tính vì cứ nghĩ tới hình ảnh cậu bạn hi sinh tính mạng cứu mình tôi lại thấy có lỗi vô cùng. Chứ thực ra tôi vẫn chưa có cảm tình với Thảo.
Hai người dù đã là vợ chồng sống chung dưới mái nhà nhưng chúng tôi vẫn chưa hề gần gũi nhau. Ngày ngày Thảo chỉ quanh quẩn ở nhà, còn tôi đi làm, tối về tôi lo cơm nước cho cô ấy. Thứ 7, chủ nhật nghỉ tôi đưa cô ấy ra ngoài dạo chơi. Nhưng mọi việc diễn ra êm đềm cũng chỉ được vài tháng đầu. Thấy tôi thay đổi hẳn sau khi có vợ, mấy thằng bạn lại hùa vào: “Vợ mà ông sợ như cọp thế sao. Lúc nào cũng đi về đúng giờ, ở lại nhậu nhẹt với bạn bè chút có sao đâu”.
Bị kích bác nhiều tính sĩ nổi lên, hôm ấy tôi la cà quán xá cùng bạn bè chứ không về đúng giờ như trước nữa. Đợi tôi mãi muộn không thấy về thì Thảo phải tự ra ngoài lần mua đồ ăn thức uống về nấu cơm. Có lần tôi về rượu say, Thảo lại đi lạc làm tôi tìm mãi tới 9 giờ đêm mới thấy ở trong nhà một người bán hàng ngoài chợ. Trong hơi men tôi quát tháo ầm ĩ, nói cô ấy là gánh nặng cho mình. Lúc nó tôi say nên chẳng biết mình nói gì, Thảo khóc suốt đêm tôi cũng không hay.
Hôm sau nghe cô ấy nhắc lại và muốn xin về lại quê thì tôi mới tỉnh ngộ, rối rít xin lỗi cô ấy và muốn trở thành người chồng thực sự để che chở cho Thảo. Cô ấy khóc và nói nếu tôi coi cô ấy là vợ thì để cô ấy được ra ngoài, tìm việc phù hợp với bản thân mình để giúp đỡ tôi chứ cô ấy không muốn làm người thừa. Và tôi đã đồng ý, tối đó chúng tôi đã có lần đầu tiên với nhau, tôi đã xác định cả đời này sẽ gắn bó với người vợ mù này.
Thảo đã xin được công việc phù hợp ở phường, tôi nghĩ để cô ấy làm cho khuây khỏa chứ chẳng nghĩ gì tới công cán cả. Từ ngày được đi làm cô ấy vui vẻ hẳn lên, tuy nhiên có điều tôi thấy hơi là vợ cũng dậy rất sớm. Nhiều hôm tỉnh dậy lúc 3 giờ sáng quờ tay sang bên cạnh đã chẳng thấy vợ đâu cả, đoán là cô ấy dậy đi vệ sinh nên tôi ngủ tiếp.
Nhưng có lần 5 giờ sáng tôi lại tỉnh tiếp muốn vào nhà vệ sinh giải quyết nỗi buồn nhưng thấy vợ vẫn chưa chịu ra. Chả biết cô ấy làm gì suốt 2 tiếng liền trong đó vậy. Tôi đập cửa và phải đợi 5 phút sau mới thấy vợ mở cửa bước ra. Buồn quá tôi phi vội vào trong giả quyết. Tôi có hỏi có phải vợ bị yếu bụng không thì cô ấy ậm ừ rồi nói mình không sao đâu.
Sau đó thì Thảo trở ra ngoài bếp nấu đồ ăn sáng cho hai vợ chồng và chuẩn bị cơm cho tôi mang đi làm. Vợ bị mù nhưng cô ấy rất chu đáo, nấu ăn rất ngon, yêu và được chăm sóc người mình yêu thì dù có vất vả thua thiệt so với bạn bè nhưng tôi cũng không quan tâm, chỉ thấy mình như vậy là hạnh phúc lắm rồi.

“Cả đời này anh sẽ nguyện làm đôi mắt cho em vợ à. Anh hứa đấy”. (Ảnh minh họa)
Suốt 1 tuần trời vợ tôi cứ ở lì trong nhà vệ sinh 2 tiếng vào sáng sớm như thế. Cho tới ngày hôm đó tôi quyết định để ý xem vợ đang làm gì. Và khi tôi thấy em bước vào nhà tắm với những thứ đó trên tay tôi đã không cầm được nước mắt:
- Sao em không ngủ mà thức làm cái này vậy?
- Em sợ anh tỉnh giấc nên mới mang ra đây đan. Em muốn đan cho anh xong cái khăn trước khi trời lạnh. Em chẳng biết làm gì để cảm ơn ân tình mà anh dành cho em cả. Đời này không có anh, chắc chắn em sẽ không bao giờ có niềm vui trọn vẹn thế này.
Tôi ôm chặt lấy vợ mà nước mắt tuôn rơi. “Cả đời này anh sẽ nguyện làm đôi mắt cho em vợ à. Anh hứa đấy”.

Article sourced from VIETGIAITRI.
