Viết cho những ngày nghĩ về ngày mai

20:16' 15-12-2025
Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.


    Có những sáng, ta thức dậy giữa một vùng sáng nhạt. Nắng lấp lánh trên khung cửa, gió len qua từng tán lá, nhẹ như ai vừa chạm khẽ vào vai. Mọi thứ quanh ta vẫn thế – hiền lành, yên ắng, chẳng có gì khác hôm qua. Vậy mà, trong lòng lại gợn lên một nỗi xao động nhỏ nhoi, như một đợt sóng khẽ chạm vào bờ cát. Ta tự hỏi: Ngày mai rồi sẽ ra sao?

    Câu hỏi ấy, tưởng chỉ thoáng qua, mà hóa ra theo ta suốt cả cuộc đời. Từ khi biết mơ ước, biết thất bại, biết yêu thương, biết mất mát… ta đã mang trong mình một mảnh lo âu về ngày mai. Nó vừa là sợi chỉ nối ta với hy vọng, vừa là bóng mây của những nỗi sợ chẳng tên.

    Ngày mai - nơi trú ẩn của những điều chưa kịp nở hoa. Khi mỏi mệt, ta thủ thỉ với bản thân rằng: “Rồi ngày mai sẽ khác.” Khi đau lòng, ta tin: “Ngày mai, mình sẽ ổn thôi.” Cái niềm tin bé nhỏ ấy, tưởng như mong manh, lại là thứ giữ người ta khỏi gục ngã giữa những bão giông của đời. Ngày mai là nơi để nỗi buồn ngủ yên, là chỗ cho giấc mơ dang dở được tiếp tục. Nó khiến người ta tin rằng: dù hôm nay khép lại trong thất vọng, thì sớm mai vẫn có thể là một khởi đầu khác. Hi vọng – đôi khi không cần rực rỡ. Chỉ cần đủ ấm để lòng người thôi lạnh. Chỉ cần một người dám tin, là ngày mai đã có lý do để tồn tại.

    Nhưng, cũng có những ngày, ta chẳng còn muốn nghĩ về ngày mai. Khi lòng kiệt quệ, niềm tin gãy vụn, và mọi điều ta từng trông đợi bỗng vụt xa. Khi ấy, ngày mai không còn là hy vọng, mà là nỗi sợ. Sợ rằng ngày mai cũng sẽ y hệt hôm nay, sợ mọi cố gắng đều vô nghĩa, hay nỗi lo lắng mình đang sống một đời lặp lại mà không thể thoát ra. Ta bận rộn đến kiệt sức, cố làm đủ mọi thứ để quên đi sự trống rỗng. Nhưng càng trốn, lại càng rơi sâu hơn vào lặng im. Thật ra, con người ta không gục ngã vì khổ đau, mà vì đánh mất ý nghĩa của nó, ngày mai chẳng thể khác đi, nếu hôm nay vẫn mờ nhạt. Ta cứ muốn bước đi thật nhanh, muốn đi qua mọi điều thật mau – mà quên rằng, ngày mai chính là kết quả của từng giây phút ta đang sống bây giờ.

    Thời gian là liều thuốc không tên, thời gian không nói, nhưng luôn chữa lành,  lặng lẽ, kiên nhẫn, như người thầy già ngồi nhìn ta trưởng thành qua từng sai lầm, có những nỗi đau không bao giờ mất, nhưng thời gian lại xoa dịu nó, có những vết thương không thể quên, nhưng thời gian khiến ta biết mỉm cười khi chạm lại. Ngày mai sẽ sớm đến sớm thôi nhưng nó cũng được sinh ra từ hôm nay, từng lựa chọn nhỏ bé, những lần ta dám thật với mình, từ những giọt nước mắt không kìm lại nữa. Thời gian không ban phát phép màu, nó chỉ trả lại kết quả cho những ai đủ kiên nhẫn để chờ.

    Viết cho những người đi qua giông bão - những người đang loay hoay ở tuổi hai mươi, ba mươi… khi giấc mơ còn dang dở mà niềm tin đã nhạt nhoà. Cho người đang tập sống thiếu đi một người từng quan trọng, cho kẻ đang gom góp từng mảnh can đảm để bắt đầu lại sau những đổ vỡ và cả những ai đang lặng lẽ bước đi, không nói một lời, nhưng trong tim vẫn âm ỉ một ngọn lửa nhỏ – ngọn lửa của hy vọng. Ngày mai, với họ, không còn là thứ xa xôi. Nó là từng bước chân, từng nhịp thở, từng cái nhìn dịu lại với chính mình, phải chăng chỉ cần dám ngẩng đầu nhìn ánh sáng, là ngày mai đã bắt đầu.

    Bình an không phải khi đời hết sóng gió, mà là khi ta biết cách đứng vững giữa bão giông. Ngày mai không hoàn hảo, nhưng nó đủ để ta sống tốt hơn hôm qua. Tôi tự vấn: “Điều gì khiến ta tin vào ngày mai?” Có lẽ là con người. Là ánh mắt dịu dàng giữa phố đông, là lời cảm ơn nhỏ giữa phiên chợ đời ồn ã. Là tiếng mẹ gọi khẽ bên mâm cơm nguội, là nụ cười của những đứa trẻ trên đường đến lớp. Thế giới đôi khi nghiêng ngả, nhưng lòng người – dù mỏng manh – vẫn là bến neo vững nhất. Chính con người giữ cho ngày mai còn hy vọng, bằng những điều rất nhỏ, rất thật, rất người.

    Nếu hôm nay bạn thấy lòng nặng trĩu, thấy mình chẳng còn tin vào điều gì, xin hãy ngồi xuống. Đừng cố mạnh mẽ nữa, đừng cố phải ổn. Cho phép mình yếu một chút, buồn một chút, im lặng một chút – vì đôi khi, chỉ trong im lặng, ta mới nghe rõ tiếng lòng. Hãy tin rằng, ngay cả khi bạn chẳng làm gì cả, ngày mai vẫn sẽ đến – bằng cách rất riêng của nó. Bằng một tia nắng, một tin nhắn, hay chỉ là hơi ấm của tách trà ai đó đặt vào tay bạn, Nhẹ nhàng thôi, nhưng đủ để ta nhớ rằng: mình vẫn còn có thể sống, có thể yêu, có thể bắt đầu lại. Chỉ cần hôm nay dịu dàng, thì ngày mai chắc chắn sẽ bình yên… 



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về Siêu thị?
Big Sam Market Vùng: Niddrie. Phone: 9366 2237
Xem thêm

chuyên bán các loại thực phẩm tươi ngon như trái cây, thịt, cá,...


Article sourced from BLOGRADIO.

Original source can be found here: https://blogradio.vn/viet-cho-nhung-ngay-nghi-ve-ngay-mai-nw249573.html


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ