Ta tìm kiếm điều gì ở tình yêu tuổi 22
Tình yêu bước đến tuổi 22 một cách tự nhiên, nhưng lại vô định và man mác buồn như cánh chim lạc giữa bầu trời bao la, chẳng biết đâu mới là bến đỗ cuối cùng.
Tôi gặp anh vào những ngày tháng 8 – thời khắc giao mùa giữa hạ và thu. Thời tiết khi ấy chẳng mấy chiều lòng người: những cơn mưa rào bất chợt trong cái nắng chói chang, những cơn gió nổi lên ào ạt như báo hiệu một trận bão sắp kéo đến. Vậy mà, chẳng điều gì có thể ngăn nổi những cuộc hẹn đã được lên lịch từ cả tuần trước. Anh mang đến cho tôi những “lần đầu”: lần đầu nhận email cho một buổi hẹn với sự tinh tế và chỉn chu đến lạ, lần đầu được thả mình vào dòng tâm sự hàng giờ đồng hồ, khiến lòng tôi không khỏi háo hức, mong thời gian trôi nhanh để được gặp anh. Buổi hẹn đầu tiên diễn ra ngoài cả mong đợi, trở thành bàn đạp cho buổi hẹn thứ hai, rồi thứ ba… và giờ đây, từ “cuộc hẹn” đã hóa thành “gặp nhau” lúc nào chẳng hay.
Và tôi bắt đầu tự hỏi, mình đang tìm kiếm điều gì ở cái tuổi bấp bênh này từ anh? Không phải những món quà đắt tiền hay những bất ngờ ngọt ngào. Bởi hơn ai hết, tôi hiểu rằng cả anh và tôi đều đang cùng chung một con thuyền, chênh vênh giữa đại dương những tháng ngày sóng gió. Điều quý giá nhất chúng tôi dành cho nhau có lẽ là sự thấu hiểu và sẻ chia, những điều chẳng thể nhìn thấy bằng mắt thường. Chỉ khi thực sự bước vào căn nhà tâm hồn của đối phương, kiên nhẫn soi chiếu từng ngóc ngách, dành thời gian lặng lẽ quan sát, ta mới có thể hiểu được.

Nhưng khi gánh nặng cuộc sống cứ từng ngày đè nặng lên vai, tôi lại tự hỏi: liệu tình yêu này có đủ sức bền để vượt qua? Bởi chúng tôi cùng đứng trước những cột mốc quan trọng của đời người, có thể đó là một cột mốc rõ ràng, cũng có thể là cột mốc mờ nhạt, thậm chí có khi chẳng có cột mốc nào. Tuy nhiên, mỗi dấu mốc đi qua đều đánh dấu một hành trình, có thể thành công, cũng có thể thất bại. Nếu thành công, đó là điều chúng tôi hằng mong mỏi. Nhưng thực tế lại phũ phàng hơn thế, cuộc sống dường như gửi gắm cho chúng tôi nhiều bài học từ thất bại hơn là từ vinh quang. Và tôi tự nhắc mình, rằng chỉ có vấp ngã mới giúp ta trưởng thành. Nhờ những lần thất bại ấy, tôi và anh học cách đứng lên từ những sai lầm. Tôi vẫn thường động viên anh: ở tuổi này, ai cũng phải nếm trải ít nhất vài lần thất bại để biết cách bước tiếp. Và cứ như thế, chúng tôi dìu nhau qua những tháng ngày chênh vênh nhất cuộc đời. Bởi nếu có đủ niềm tin, chúng tôi sẽ không chỉ vượt qua những chông gai trong công việc, mà cả trong tình yêu này nữa.
Vậy mà, câu hỏi ấy vẫn ám ảnh: làm thế nào để tình yêu chiến thắng? Khi đặt bút viết những dòng này, lòng tôi vẫn day dứt không thôi: liệu chúng tôi có thể đi đến cùng, hay rồi sẽ phải “đầu hàng” trước bão tố? Tôi chợt nhớ đến câu: “Khi muốn bỏ cuộc, hãy nghĩ đến lý do ta bắt đầu.” Và tôi tự hỏi, tại sao biết rõ cả hai đang trong hoàn cảnh chông chênh như thế, chúng tôi vẫn tìm đến nhau? Biết trước tương lai chẳng có gì chắc chắn, biết rằng có thể một ngày hai đứa sẽ đi trên hai con thuyền song song, chẳng bao giờ cùng cập một bến. Nhưng có lẽ, vì tôi lỡ yêu anh mất rồi. Yêu cái bản ngã đầy nỗ lực và khát vọng của anh, yêu cả cách anh nghĩ về tương lai của hai đứa, yêu những buổi tối anh kiên nhẫn ngồi hàng giờ kể cho tôi nghe về gia đình, về những nỗi lo, những chông chênh mà anh ít khi thổ lộ với ai khác.
Và có lẽ, tình yêu ở tuổi 22 giống như một chuyến tàu xuyên đêm. Chúng tôi chẳng biết phía trước là trạm dừng hay ngã rẽ, chẳng chắc liệu chuyến tàu ấy có kịp bình minh. Nhưng trong khoảnh khắc này, khi hai kẻ lữ hành vô tình tìm thấy nhau giữa hành trình bão tố, điều đáng trân trọng nhất vẫn là được kề vai sát cánh, lặng lẽ cùng nhau băng qua bóng tối. Dù mai này con đường có đưa chúng tôi về đâu, thì ít nhất, tuổi trẻ này đã từng có một tình yêu đủ chân thành để sưởi ấm những ngày tháng giông bão nhất.

Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/ta-tim-kiem-dieu-gi-o-tinh-yeu-tuoi-22-nw249287.html
