"Nếu định mệnh buộc ta với nhau thì ngày sau sẽ có khi quay về"
“Hoàng hôn buông xuống cũng là lúc ta sống thật với bản thân mình nhất, khi đó ta cảm nhận được ta đã như thế nào sau một ngày dài đăng đẵng qua đi.”
Cần Thơ vẫn thế vẫn đông đúc, náo nhiệt như trước giờ nó từng có nhưng sao sâu trong tâm hồn em lại ưu tư đầy muộn phiền thế này. Yêu xa có thật khó đến vậy không anh?
Người ta vẫn thường nói: "Lời yêu nhanh đến thì cũng sẽ nhanh đi" có lẽ đúng phải không anh? Em vội vã bước đi trên con đường tấp nập với trái tim đầy đau đớn cùng nỗi nhớ anh da diết và đến tận bây giờ em vẫn không tin là mình đã xa nhau. Em còn nhớ như in lần đầu khi chúng ta gặp nhau trong một chuyến công tác thì em đã không quan tâm đến anh dù đi trong rất nhiều ngày dài, một câu cũng chưa từng trò chuyện với nhau. Sau chuyến công tác đó khoảng một tuần, chính anh là người chủ động gửi lời mời kết bạn cho em, trò chuyện với em và cho những cảm xúc mới và rồi chúng ta cứ lặng lẽ quan tâm nhau từng ngày và quyết định đến với nhau.
Anh từng nói rất nhiều điều hay lẽ phải trong cuộc sống với em, cũng từng hứa sẽ làm cùng em với rất nhiều dự định trong tương lai như: dạy em cách nấu ăn, cùng em xây dựng tương lai của chúng ta và những đứa con sau này để có được một cuộc sống tốt nhất, hạnh phúc nhất. Em đã tin anh và quyết phấn đấu cùng anh với mỗi ngày thức dậy là động lực, niềm tin về một tương lai tươi sáng mà cả hai chúng ta cùng tạo dựng nên.
Anh cũng từng nói sau này chúng ta sẽ sống ở quê yên bình, không xô bồ, tấp nập như ở thành phố, giá cả lại hợp lí. Tuy lương bổng trung bình không cao cũng không thấp nhưng đủ sống và đặc biệt là rất yên bình. Anh nói: "Anh không giàu có như bao người, em có chê anh không?", sâu trong lòng em em chưa từng chê anh nghèo.
Với riêng em, em chưa từng chê anh nghèo và người em yêu không cần phải giàu có nhưng phải biết phấn đấu, chỉ cần anh ko ngại khó khăn vất vả em sẽ cùng anh vượt qua tất cả vì đơn giản là em yêu anh. Anh nói: "Lần đầu tiên anh gặp một người suy nghĩ giống như anh từng gặp trong mơ, em nghĩ được vậy là anh yên tâm rồi. Anh sẽ trân trọng tình yêu này của chúng ta".
Ngày mình xa nhau, anh lặng lẽ rời đi không lí do, không một tin nhắn khiến trái tim em đau đớn đến mức không thể diễn tả bằng lời được. Chúng ta không cãi nhau, không bất đồng nhưng vì sao anh lại im lặng dù em có nhắn tin hỏi anh anh vẫn xem không sót một tin nhưng không trả lời, gọi điện cho anh anh vẫn bắt máy nhưng không nói một lời.
Anh nghĩ đó là cách rời xa nhẹ nhàng nhưng anh không hề biết chính sự im lặng từ anh là cách tàn phá mối quan hệ tàn nhẫn nhất. Người ra đi biết lí do nhưng người ở lại thường sẽ ngơ ngác không hiểu vì sao, mình đã làm gì sai để khiến anh phải ra đi và ngay cả khi em là người trong cuộc đến giờ em vẫn không hiểu vì sao, em vẫn đặt cho mình dấu chấm hỏi lớn vì sao anh đến tạo dựng cho em niềm tin rồi lại bỏ mọi thứ ra đi như vậy?
Em không hối hận vì đã dành tình cảm cho anh và càng không trách anh nhiều vì cách yêu, cách sống của mỗi người là khác nhau nhưng em lại hi vọng anh sẽ không hối hận vì quyết định xa em ngày hôm đó. Em nhớ anh từng nói với em: "Chuyện tình cảm rất khó nói", em cũng biết là cảm xúc là đến từ hai trái tim, không ai có thể đoán trước được điều gì, hôm nay hạnh phúc nhưng ngày mai sẽ phải chia lìa biệt ly.
Valentine năm nay em lại một mình. Hôm nay em lại nhớ anh, bật radio nghe lại bài hát vội vã yêu nhau vội vã rời để gửi vài dòng tâm sự từ tận đáy lòng của mình đến với người mà em từng dành tất cả tình cảm, tâm tư của mình để yêu anh. Cuối bài hát có câu: "Nếu định mệnh buộc ta với nhau thì ngày sau sẽ có khi ta quay về" và em thì vẫn luôn hi vọng rằng nếu thật sự định mệnh còn buộc ta với nhau thì ngày nào đó chúng ta vẫn sẽ quay về bên nhau.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/neu-dinh-menh-buoc-ta-lai-voi-nhau-nw227762.html