Cuộc đời mình có khác đi nếu được một lần trở về quá khứ?
Một lần hiếm hoi ngồi thảnh thơi trong quán cà phê vắng, cơn mưa bất chợt rơi xuống một buổi chiều đã cuốn trôi đi bầu không khí hanh hao của mùa khô trên mảnh đất Tây Nguyên nhiều nắng gió, cuốn trôi cả lớp bụi đỏ au phủ lên hàng cây khô khốc im lìm chờ mùa mưa tới để đâm chồi nảy hoa. Tiếng ve kêu râm ran mọi ngày được thay bằng tiếng mưa rơi tí tách hòa cùng thanh âm du dương của bản nhạc cũ. Lòng chợt thấy bâng khuâng, cái cảm xúc mà lâu lắm rồi bị cuộc sống cơm áo làm chai sạn, cái rung động trước những giai điệu của thiên nhiên bị vùi lấp bởi những lo toan bộn bề cuộc sống.
Từ rất lâu rồi, tôi có thói quen viết lại những dòng cảm xúc không đầu không cuối trên mục notes của Facebook. đôi khi là cảm xúc khi nghe một bài hát, đọc một bài thơ hay, hoặc đôi khi chỉ là ánh mắt của một người con gái xa lạ vô tinh lướt qua mà chạm đến trái tim minh.
Những dòng cảm xúc ấy không được trau chuốt câu từ, cũng không được viết bằng một bố cục cụ thể nào, nó đơn giản chỉ là những suy nghĩ bất chợt nảy ra của một thời tuổi trẻ nhiều mộng mơ, nhiều hoài bão và xúc cảm. Đến nỗi có những lần vô tinh đọc lại, tôi bật cười cho những ngô nghê và ngây dại ấy. Rồi dần quên đi.
Ấy thế mà, trong một buổi chiều như thế này, lật lướt từng bài viết, từng câu chữ bỗng thấy mênh mang đến lạ, lòng cảm giác như gặp lại chính mình trong từng thời điểm của quá khứ, những lần xao xuyến bởi ai đó, những người từng gặp, cả những lần yêu và hình bóng người minh từng yêu dần hiện ra như một cuốn phim tua chậm. Mọi thứ hiện ra mơ hồ, hư ảo.
Tôi nhìn thấy em của những năm tháng rực rỡ tuổi 18, năm tháng mà chúng ta yêu nhau si mê cuồng nhiệt, yêu bằng xúc cảm mãnh liệt của những kẻ lần đầu tiên được biết đến tình yêu, những rạo rực khi lần đầu chạm vào tay nhau, hay lần đầu tiên môi kề môi, mặt đối mặt.
Tôi nhìn thấy em với đôi mắt long lanh ngấn lệ của những lần ta hờn giận nhau, những lần tôi quay lưng bỏ đi mặc cho em bưng mặt khóc nức nở, những lỗi lầm, những ghen tuông…
Tôi cảm giác như trước mặt minh là bờ mi cong, vùng tóc thơm ngày đó, gần gũi như có thể chạm tay với tới, có thể vuốt nhẹ đôi má em, có thể nhìn thấy nụ cười hồn nhiên của em giữa sân trường lộng gió…
Và cả lần ta đành đoạn bỏ rơi nhau để mãi mãi mất nhau trong cuộc đời này, em và ta, chúng ta chẳng còn cơ hội để ở bên nhau trong cái ngày mà chúng ta quyết định rời xa nhau dù đã từng thề non hẹn biển, đã từng hứa sẽ đi với nhau đến cuối cuộc đời.
Những hẹn ước của thời nông nổi ấy chẳng bao giờ thanh hiện thực. Và người cùng ta đi những năm tháng ấy, cùng cười, cùng khóc, cùng chia sẻ mọi điều giờ chỉ còn là một bóng hình chẳng còn nguyên vẹn.
Tôi đọc lại những bài thơ dở dang viết tặng cho người mình chưa từng quen, những cảm xúc nửa vời chưa bao giờ trọn vẹn như chính bài thơ chưa bao giờ hoàn thành ấy, cảm xúc đứt đoạn cũng là thứ mà con người ta hay bắt gặp trong cuộc đời mình, thoáng qua, xao xuyến, rồi chim dần vào quên lãng.
Tôi nhìn thấy minh những năm tháng đầy ước mơ và hoài bão, những mục tiêu, những kế hoạch được vạch ra trong đầu của một gã trai tràn đầy năng lượng bước ra hiên ngang thách thức cuộc đời.
Tôi thấy minh đã tuyệt vọng và chênh vênh như thế nào trước những thất bại đầu tiên mà minh nếm trải, đã khóc như một đứa trẻ khi quyết định rời bỏ công ty đầu tiên mình gắn bó, như lần đanh mất mối tình đầu, những cảm xúc của lần đầu tiên bao giờ cũng hằn lại trong trai tim một dấu vết, dẫu ta có cố quên đi thì đôi khi, nó vẫn hiện về như một nỗi đau và niềm nuối tiếc.
Có những ký ức mà mình cho rằng đã chôn vùi thật sâu, như bỏ một món đồ vào trong ngăn kéo, khóa lại và quên đi. Nhưng đôi khi, nó lại hiện về trong tâm trí như để nhắc nhớ mình đã từng khát khao biết bao nhiêu, đã từng yêu đến điên dại và sống một tuổi thanh xuân đầy nhiệt huyết như thế nào. Có những điều minh mỉm cười khi nhớ đến, cũng có những điều chỉ muốn quẳng đi cho nhẹ nhôm, có xót xa, nuối tiếc. Tất cả hòa vào và khiến mình chìm đắm vào những chênh chao ấy.
Một lần ngồi lại với chính mình trong quá khứ là một lần được hồi tưởng về tuổi trẻ, về một quãng thời gian người ta gọi là “Thanh xuân”, là chính mình nhưng không còn nữa, là một lần ngồi lại và vỗ về nhau. Bởi thực ra, chẳng ai hiểu bản thân mình bằng chính mình cả.
Người ta nói, thời gian chính là hiện thân của sự thật, nó khiến ta trưởng thành những cũng lấy đi của chúng ta rất nhiều thứ.
Bất chợt lòng nghĩ rằng, nếu có thể du hành về quá khứ để nhắc nhở chính bản thân mình rằng hãy làm thế này, đừng làm thế khác thì sao nhỉ? Cuộc đời mình liệu có khác so với thực tại này không?
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/neu-duoc-quay-ve-qua-khu-lieu-cuoc-doi-minh-co-khac-di-nw226535.html