Hôm nay tôi nhớ mẹ
Tôi, một con bé hơn mười chín tuổi, gần với tay đến cái tuổi hai mươi. Tôi, một con bé cũng đã khá dạn dày với cuộc sống xa nhà xa mẹ mấy năm rồi trong cái thành phố rộng lớn này, đã quyết tâm học thật giỏi học thật tốt để mau báo hiếu được cho mẹ.
Cho gánh nặng trên vai mẹ trên tay mẹ và trên những bước đi của đôi chân mẹ sẽ được vơi bớt. Chỉ cần nghĩ đến đó là tôi thấy bao nhiêu năng lượng bao nhiêu sức lực như đang dồn hết về con người tôi cơ thể tôi, để tôi có thể mạnh mẽ bế được mẹ nữa kìa. Và nói thật yêu thương với mẹ là mẹ ơi đã đến lúc mẹ nghỉ ngơi rồi, đã đến lúc con đã cứng cáp để có thể chăm sóc mẹ chu toàn, không để mẹ phải lặn lội một nắng hai sương nhọc nhằn trên từng con phố.
Gia đình tôi có ba chị em, tôi là con giữa, chị hai tôi đã lập gia đình và ra riêng mấy năm nay, còn bé út đang học lớp mười. Cũng may mắn là chị hai tôi cũng sống gần đó nên chị hay chạy qua chạy lại giữa hai nhà, có gì ngon chị cũng múc vào cà mèn rồi xách chạy qua cho mẹ. Mà năm trước anh chị được ba mẹ chồng cho một miếng đất nhỏ ở gần đó nên mẹ tôi cũng gói ghém cho chị một ít để chị xây nhà. Mẹ nói có đất là có nhà dù nó không to không đẹp bằng thiên hạ nhưng có cái nhà của riêng mình là tốt rồi.
Tôi biết đó là món tiền tiết kiệm mẹ vẫn chắt chiu để dành bao năm nay, vậy là cuối cùng mẹ cứ chỉ nghĩ cho các con chứ chẳng nghĩ gì cho riêng mẹ. Mà tôi thấy phận làm con thì chẳng bao giờ trả nổi chữ hiếu cho cha mẹ dù cha mẹ cũng chẳng yêu cầu, nhưng càng lớn tôi càng nghĩ ngợi về một kiếp người như vậy.
Là người ta được cha mẹ sinh ra được nuôi cho lớn lên được ăn học được nhiều thứ lắm, rồi chưa kịp nói lời cảm ơn đến các đấng sinh thành thì đã vội khăn áo theo chồng, rồi lại tối ngày chăm lo cho gia đình nhỏ của riêng mình lấy đâu thời gian lấy đâu điều kiện để lo cho cha mẹ. Mà cha tôi đã mất lâu rồi, để lại những gánh nặng cuộc đời cho mẹ. Đôi chân mẹ đã dọc ngang xuôi ngược không biết bao nhiêu bước trong bao nhiêu năm đằng đẵng như thế.
Cứ nghĩ đến đôi chân mẹ là tôi cứ nghẹn lòng, đôi chân đó đã chẳng quản nắng mưa, đã cày sâu trên những con đường để nuôi mấy chị em tôi được như ngày hôm nay. Tôi nhớ năm tôi học lớp mười bằng bé út bây giờ thì mẹ tôi phải nhập viện vì không thể chịu đưng nổi những cơn đau nhức hành hạ. Bác sĩ nói mẹ tôi bị viêm khớp nặng cần nghỉ ngơi tịnh dưỡng và tránh đi lại nhiều tránh làm việc nặng.
Rồi lần đó mẹ ở lại trong viện đến gần một tuần để bác sĩ theo dõi và cho uống thuốc, nhưng sau đợt đó mẹ tôi thấy khỏe lại thì lại tiếp tục ra đường mưu sinh. Cứ nhìn dáng mẹ gồng lưng đẩy cái xe đầy hoa quả và hoa là tôi thương mẹ đến xót xa, nhưng mẹ nói mẹ đã làm quen rồi cứ ở nhà mẹ không chịu được. Tôi thấy mẹ hay dậy sớm và đi sớm vào những ngày trước ngày rằm và ngày mùng một hàng tháng, mẹ nói những ngày đó mẹ bán được đắt hàng vì người ta hay mua để cúng.
Đã có nhiều lần tôi cùng đi với mẹ nên tôi thấm những vất vả của mẹ đến chừng nào, nhất là sau lần mẹ nhập viện là mỗi tối tôi có bận học đến đâu cũng dành thời gian xoa bóp chân cho mẹ. Đôi chân của mẹ đã trong tay tôi nhiều ngày tháng, một đôi chân tuyệt vời nhất mà tôi biết. Đôi chân của một người mẹ suốt đời chỉ nghĩ đến các con mình, một đôi chân còn khỏe hơn còn mạnh hơn cả một vận động viên vì đôi chân ấy đã dặm trường chinh chiến. Bây giờ mẹ đang mang trong người căn bệnh đó, một căn bệnh về khớp mà những người già hay gặp, bác sĩ nói với tôi như vậy, mà mẹ vẫn cứ bước hoài chẳng chịu dừng cho.
Ngày tôi xa nhà xa mẹ để vào đai học thì điều làm tôi lo lắng nhất và hay suy nghĩ nhất là sức khỏe của mẹ, nhất là đôi chân của mẹ. Đôi chân đó đã đứng vững đã bước đi bao nhiêu năm rồi vì mấy chị em tôi, rồi giờ đây mẹ vẫn cứ bước. Tôi dặn dò bé út nhiều lần là phải thay chị chăm sóc mẹ, chăm sóc đôi chân của mẹ và tôi cũng bày cho út cách làm, miễn sao mẹ thấy dễ chịu mẹ có thể ngủ ngon là được.
Tôi mong căn bệnh của mẹ có thể được giảm bớt để mẹ bớt đau nhức nhất là những khi trái gió trở trời. Tôi mong xe hàng của mẹ được vơi được hết thật nhanh để mẹ được nhanh nhanh về nhà, để đôi chân mẹ giảm được những con đau giảm được những bước đời, để mẹ được nghỉ ngơi.
Tết năm vừa rồi chị hai tôi có may cho mẹ hai bộ đồ mới, chị còn mua cho mẹ một cái nón mới và một đôi dép mới, chị nói nhìn đôi dép của mẹ cứ mòn đi bao nhiêu mà mẹ vẫn cứ mang. Tôi nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt mẹ. Mẹ nói với mẹ thì chỉ cần các con hạnh phúc đủ đầy là mẹ sẽ vui, có phải vậy mà mẹ cứ quên đi luôn việc nhìn ngắm bản thân mình.
Có phải vậy mà tôi cứ nôn nao muốn học cho nhanh nhanh để còn lo được cho út, lúc đó chắc chắn tôi sẽ không để mẹ đẩy xe ngoài đường nữa. Mà tôi cũng giấu mẹ chuyện đi làm thêm, tôi nói dối là nhà trường hổ trợ học phí cho những sinh viên nghèo ở quê nên đóng ít lắm, vậy là mẹ tin tôi. Rồi tôi cũng tự lo cho cuộc sống cá nhân của mình nên mẹ càng vui vì biết tôi vẫn học tốt mà số tiền mẹ gởi mỗi tháng mỗi kỳ cũng ít.
Hôm nay tôi nhớ mẹ.
Tôi nhớ đôi chân của mẹ nhiều nhất và tôi cũng lo cho đôi chân ấy nhiều nhất. Tôi nhớ những buổi tối trước khi mẹ vào giường là tôi cứ ngồi sát bên, vừa xoa bóp cho mẹ vừa nói cùng mẹ bao nhiêu chuyện. Tôi cứ vừa xoa vừa nắn nhè nhẹ những ngón chân rồi cả bàn chân của mẹ. Ngày mai mẹ lại đi cẩn thận nhé, mẹ nhớ bước chậm thôi và bước ngắn thôi, khi nào mệt là mẹ phải nghỉ liền. Mẹ ráng thêm một thời gian nữa, khi con đã vững tay vững chân với cuộc đời thì đôi chân mẹ sẽ được dừng lại, nhất định như thế, con mong ngày đó biết bao.
Tôi thương mẹ thương đôi chân mẹ đến tận tim gan. Giờ này tôi ngồi đây nhớ mẹ và nghĩ đến mẹ khôn nguôi thì đôi chân mẹ vẫn đang bước đi vẫn kiên nhẫn từng ngày cho chị em tôi được sung sướng.
Tôi viết những vần thơ này dành tặng cho mẹ, mẹ đọc được sẽ rất vui cho mà xem:
Bây giờ mẹ đang ở ngoài nơi ấy
Đang mỉm cười với bao chuyện xung quanh
Với những táo những cam những chuối những hồng
Những hoa cúc vàng những bông hồng hé nụ
Mẹ có mỏi không những bước chân bước vội
Của đôi chân mẹ vẫn đau nhức hằng đêm
Mẹ có mệt không những mồ hôi ướt nhèm
Sau lưng áo và thấm đầy gương mặt mẹ
Con thương đôi chân mẹ biết bao lần
Biết bao ngày đã thay cha nuôi chúng con khôn lớn
Bây giờ đây đôi chân mẹ trải dài
Chẳng vì đường xa chẳng vì căn bệnh
Mẹ cứ bước thật nhiều mẹ cứ bước
Cho tóc con xanh cho miệng con cười
Vậy là mẹ cứ bước hoài như thế
Đôi chân ấy mai này dù nhỏ bé
Vẫn mãi trong con suốt cuộc đời này
Một đôi chân qua muôn vạn chông gai
Vẫn trong tim con với hình hài đẹp nhất
Tôi dừng lại trên trang giấy, tôi đâu biết làm thơ gì đâu, cứ cất vào balo rồi khi nào về sẽ đọc cho mẹ nghe. Tôi thích nhất được nhìn thấy mẹ cười, mà chắc khi nghe tôi đọc những vần thơ con cóc này thì mẹ càng vui vì do chính tôi làm tặng mẹ mà.
Tôi ngồi vào bàn sau khi đã cẩn thận cất bài thơ. Bây giờ tôi phải học bài phải làm bài, đã được hai năm rồi, tôi đã đi được một nửa chặng đường, còn lại một nửa nữa, tất cả đang chờ đợi sự cố gắng của tôi. Mà đôi chân mẹ cũng là một động lực để tôi bước được nhanh hơn và vững tin hơn.
Tôi thương đôi chân mẹ và tôi cảm ơn đôi chân ấy thật nhiều.
Mẹ của tôi.
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/doi-chan-cua-me-nw248088.html