Đứng lên thôi, làm chủ cuộc đời mình!
Quyết định của tôi làm hàng xóm sững sờ rồi họ bắt đầu bàn tán, những điều không hay về tôi.
Ngày tôi lấy chồng bố mẹ mừng rỡ hãnh diện vì con gái đã lấy được một người chồng mà theo mắt mọi người là người có ăn có học, đoàng hoàng tử tế, hiền lành phúc hậu.
Thế rồi cũng đến ngày cưới thế nhưng chẳng hề vui vẻ chút nào, vội vàng không chụp nổi với bố mẹ một tấm ảnh làm kỷ niệm, chưa kịp nghe mọi người nói hết câu chúc mừng đã vội vã chạy lên xe hoa cứ như bỏ trốn.
Những ngày về làm dâu cố gắng nghe theo lời bố mẹ, ngoan ngoãn lễ phép, chịu đựng bao nhiêu thì nhận về bấy nhiêu cay đắng. Bản thân chồng là người giỏi nói dối đã lừa gia đình và cả vợ rất nhiều nhưng sau những câu xin lỗi của anh ta đều được bỏ qua hết.
Sau những lần như vậy bố mẹ tôi còn nói thương nhiều hơn giận, ngay cả khi anh ta không thương tiếc ra tay lúc tôi có em bé tròn bốn tháng. Bây giờ nghĩ lại vẫn thấy nghẹn đắng cổ họng.
Giá như lúc đó bố mẹ bỏ cái tôi, sĩ diện hoặc giá như đứng ra bênh vực tôi như những người bố người mẹ khác, giá mà họ kiên quyết hơn thì chắc có lẽ tôi đã không khổ tâm đến tận bây giờ.
Từ khi lấy nhau đến giờ cũng đã bốn năm trôi qua, tôi ngậm đắng nuốt cay nghe những lời cay nghiệt từ người ngoài, những lần xúc phạm từ bố mẹ chồng, cố gắng giữ thể diện cho chồng trước mặt mọi người để người ta còn tôn trọng, rồi cố tỏ ra anh ấy đã thay đổi để bố mẹ an tâm.
Nhưng không, thực chất nó lại chẳng phải như vậy. Chẳng hiểu tôi bắt đầu nhu nhược và kém cỏi như thế từ bao giờ, mỗi lần bị anh ta đập phá đồ đạc, thậm chí dùng vũ lực tôi đều nghĩ phải đi làm, làm một cái gì đó cho ra tiền để không bị khinh thường nữa.
Nhưng không, cuối cùng tôi chẳng làm được gì vì bản thân mềm yếu, cứ muốn đi một nơi nào đó để làm lại bản thân, để lấy lại những gì đã mất rồi lại nghĩ đến con, lại không làm được nhưng thật ra bản thân chỉ đang lấy lý do và mang con ra để che giấu sự yếu đuối của bản thân mà thôi.
Không biết đến bao giờ tôi mới thoát khỏi cảnh này, đến bao giờ mới chiến thắng nổi bản thân mình và để con trai tự hào khi có một người mẹ như tôi. Nhưng có lẽ tôi sẽ không chờ đợi nữa, tôi sẽ đứng lên để làm chủ cuộc đời mình.
Trường có truyền thống về các chương trình học thuật, âm nhạc, thể thao và nghệ thuật.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/dung-len-thoi-lam-chu-cuoc-doi-minh-nw229163.html