Thà rằng chửi vào mặt nhau rồi khóc chứ đừng lặng im nghe tình yêu tan vỡ không lời.

ảnh minh họa
Nếu tiếng yêu đã khó nên lời thì tiếng chia tay có lẽ còn khó hơn gấp bội. Chính vì khó quá nên người ta hay chọn cách im lặng đẻ bày tỏ thái độ “muốn chia tay” với đối phương.
Im lặng một vài ngày thì là hờn giận, trách móc. Kiểu im lặng này thường là “giả vờ im lặng”, nên mặc dù trong trạng thái không xuất hiện nhưng vẫn ngầm khua chiêng gõ trống để người kia biết tình hình của mình như thế nào.
Nhưng kiểu im lặng mà muốn chia tay, nó khác lắm.
Đó là kiểu “im thin thít và lặng mất tăm”. Bỗng nhiên, người đó như biến mất khỏi cuộc đời này, không thể gọi, không thể nhắn tin, không thể chat. Hỏi bạn bè cũng chỉ nhận được những cái lắc đầu “không biết”. Kiểu im lặng biến mất thật sự, như hòa vào không khí và tan thành bọt, không để lại chút tàn dư rằng đã từng tồn tại quanh ta.
Chính vì sự im lặng tuyệt đối đó càng khiến mọi thứ trở nên cực kì ngột ngạt bế tắc. Chẳng biết người ta ở đâu, người ta nghĩ gì, người ta đang gặp chuyện gì.
Hằng ngày, hàng trăm câu hỏi xoay vần lấy trái tim ta đau đớn nhưng bất lực trong lặng im vì không biết phải tìm câu trả lời ở đâu, khi một người đã quyết định chọn cách biến mất để lại một cuộc tình dang dở.
Thà rằng cứ chửi vào mặt nhau, đánh nhau... chứ đừng im lặng mà quay lưng đi. Để lại một dấu chấm hỏi cũng như một khoảng trống đầy mâu thuẫn trong suy nghĩ của người còn lại.
Những tháng ngày im lặng nặng nề. Tự chất vấn bản thân liệu ta đã lầm lỗi gì mà người im lặng bước đi, hay vì tình yêu của người đã cạn kiệt, hay vì một lí do khó nói nào đó, hay vì... và hàng trăm câu hỏi tại sao?
Im lặng gặm nhấm suy nghĩ của người chịu đựng nó. Không biết người quay đi và chọn cách im lặng có cảm thấy thoải mái không? Nhưng người phải sống trong bao trùm sự thắc mắc và câu hỏi có lẽ không bao giờ được giải đáp “vì sao người bỏ ta đi” sẽ cảm thấy vô cùng tồi tệ.
Rồi mặc nhiên, sự im lặng tạo nên khoảng cách, tạo nên bức tường và những ngượng ngập. Rồi từ đó cả hai cứ lẳng lặng mà rời bỏ nhau.
Một người ôm theo bí mật, một người dằn vặt thêm một khoảng thời gian dài.
Sự im lặng, vẫn chứng minh tính chất đáng sợ của nó, hết lần này đến lần khác.
Và người ở lại, cảm thấy tổn thương sâu sắc vì cách chia tay không một lời kia. Như một ngày, có cái gì đó rời bỏ ta đi trong hư vô. Hoang mang chẳng biết nó có tồn tại hay không, hay chỉ là do ta tự tưởng tượng.
Không có gì đau khổ hơn chia tay trong lặng im!

