15 tuổi, mơ ước lớn nhất là đi học nước ngoài. 20 tuổi, một mình lang thang trong siêu thị, tìm chút hơi ấm cho khỏa nỗi cô đơn nơi xứ người.

ảnh minh họa
15 tuổi.
Giấc mơ lớn nhất của mình là được đi học nước ngoài. Mơ mỗi đêm, trong từng giấc ngủ. Mỗi khi nghe tiếng máy bay ầm ào trên bầu trời, giấc mơ đó lại nhói lên trong lồng ngực.
Vào thời điểm đó, với điều kiện kinh tế của bố mẹ, cũng như sức học của mình, giấc mơ đó gần như là một điều vô vọng. Không ai tin rằng mình có thể làm được, kể cả bố, kể cả chính mình.
Mất gần 5 năm, đi qua bao chông gai, bằng rất nhiều cách, cuối cùng, mình đã biến giấc mơ vô vọng đó thành hiện thực. Mình vẫn còn nhớ như in những giọt máu chảy từ tay mình lần đầu tiên đi làm trong nhà hàng cắt vào tay, đau đến nỗi mình cứ tưởng đã cắt đứt một đốt. Vẫn còn nhớ lòng bàn chân tái nhợt sau nhiều tiếng đứng bán hàng, bủn rủn đến không còn cảm giác. Vẫn còn nhớ giọt nước mắt mình khóc khi đôi tay bao năm mẹ chăm chút trở nên chai sạn vì hóa chất.
Vẫn không quên những ngày -30 độ, một mình đi quét tuyết, rải muối bên ngoài chỗ làm, vẫn ám ảnh những lần ốm, tống một nắm kháng sinh và rấm rứt khóc, không dám gọi về nhà lỡ mẹ phát hiện. Vẫn sợ những ngày thứ bảy đi lang thang trong siêu thị đông đúc, chỉ để tìm một chút cảm giác có người ở bên. Vẫn ghét những lần xù lông tranh cãi với người khác để bảo vệ mình, rồi run lẩy bẩy đứng khóc trong toilet...
Một đoạn đường dài, khó khăn vất vả, ngây ngô, dại dột, một mình. Nưng mình đã dũng cảm đi qua.
Cho nên, 20 tuổi.
Khi mình bắt đầu muốn ở lại nhiều hơn đi, muốn an toàn nhiều hơn tung bay, muốn mọi bão giông dừng sau cánh cửa nhiều hơn là chiến đấu, muốn tạm biệt giấc mơ hồi 15, thì, dù con đường mình lựa chọn có như thế nào, mình có quyền không hối hận về tất cả mọi thứ đã qua. Những gì có thể làm cho 5 năm trước mình đã hết sức. Giấc mơ đó, đoạn tuổi trẻ đó của mình thanh thản và trọn vẹn.
Ngủ một giấc thật sâu thôi. Ngày mai, bắt đầu giấc mơ tuổi 20 của mình.

