Đừng chờ mãi nữa được không?
Chỉ là cái cớ cho sự chờ đợi không nói ra, chỉ là khoảnh khắc va chạm của yêu thương trỗi dậy.
Đàn ông nhạy cảm hơn chúng ta tưởng. Dù có cố gắng hiểu họ đến đâu, đôi khi ta không đoán trước được điều tốt đẹp họ mang lại cho mình trong một vài phút hạnh phúc dâng đầy muốn nghẹt thở.
Có lẽ, đàn ông thật sự cần được thư giãn trong phòng tắm sau một ngày làm việc cực nhọc. Vì thế, bao giờ cô cũng chu đáo bật bình nước nóng như một cách đã sẵn sàng.
Cô đã luyện cách cười duyên dáng trước mọi người từ nhiều năm về trước. Nghe tiếng vặn ổ khóa, cô đứng dậy tiến về phía cửa víu cổ anh xuống và thả vào trong đó một chiếc hôn dài.
Trong căn phòng đã quen thuộc với những bữa tối muộn ấm áp, hai người ngồi đối diện bên chiếc bàn kê sát cửa sổ nhìn ra đường qua những song sắt ngăn phần ban công với thế giới bên ngoài. Giữa họ là những món ăn bày biện sẵn. Đồ ăn do cô tự tay nấu. Không gian thật lắng dịu.
Người đàn ông nói rằng anh cần được ai đó ở bên cạnh lúc này. Nhất là trong một ngày tối Chủ Nhật trong lòng anh chật cứng những mệt mỏi, giữa tiết trời oi bức đến ngột thở. Cô ngồi bên cạnh siết tay anh rất chặt.
Cô nhìn anh mỉm cười dễ chịu. Mọi cử chỉ của cô thật duyên dáng. Cô chạm nhẹ vào anh, chạm vầng trán rộng lấm tấm mồ hôi, chạm những cọng râu mọc lúm khúm dưới cằm, chạm những đường gân xanh trên bàn tay rắn chắc. Cô luôn thấy yêu anh vô cùng và ngay cả lúc này cũng vậy.
Bữa tối kết thúc, anh phụ cô rửa chén bát. Còn cô đứng gọt hoa quả. Cô truyền trái nho ngọt lịm sang miệng anh. Một vị ngọt nhẹ lan toả. Có lẽ Marcel Proust cũng cảm nhận được như thế khi ông ăn miếng bánh madeleine hình vỏ sò và chiêu ngụm nước trà nóng để đi tìm thời gian đã mất cũng vào một ngày thời như hôm nay. Cái khoảnh khắc hạnh phúc đó sẽ mãi còn lại ngay cả khi chúng ta bên nhau.
Đông lạnh lùng, lòng người chưa nguôi ngoai về những thời khắc ấm áp tưởng chừng khiến thời gian ngưng đọng. Cô tưởng anh sẽ ở lại nhưng chỉ là giấc mơ thôi.
Và cô biết, cô hiểu rõ là đằng khác, mối quan hệ giữa cô và anh. Đôi lúc, cô vẫn cố chấp kiếm tìm một người giữa thành phố, nơi anh đã rời đi hoặc là đêm ngủ không dám tắt chuông điện thoại. Cô vẫn ngóng, vẫn đợi, vẫn hy vọng nhưng những hy vọng đó cuối cùng lại là những lí do để đêm về vỗ gối khóc thương mình.
Hội chợ Tết St Albans 2024
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/dung-cho-mai-nua-duoc-khong-nw229353.html