Làm người lớn chẳng dễ dàng gì đâu...
Người ta bảo, con người sống phải nhìn vào hiện tại và tương lai, nếu sống mà cứ nhìn về quá khứ là một kẻ hèn nhát. Nhưng, biết làm sao được, tuổi thơ đẹp đẽ đến vậy, quý giá đến vậy, tôi làm sao mà bỏ quên được đây? Nó khiến tôi muốn níu chặt nó trong vô thức, khiến tôi muốn tìm lại nó trong cuộc sống hỗn độn này, muốn được nó sưởi ấm con tim một lần nữa.
Tuổi thơ với tôi là những trưa hè trốn mẹ đi chơi, đi bắt ve chọi dế hay là đi bất cứ đâu cũng được trừ việc nằm ở nhà và ngủ một giấc. Sẽ rất vui mừng vì có được một cọng chọi gà, hay hớn hở chỉ vì những nắp chai đủ màu sắc.
Những trò chơi trong tuổi thơ tôi làm tốn cả một đống bột giặt của mẹ, lúc đó bị mẹ cho roi vào mông nhưng vui lắm.
Tuổi thơ với những lần đánh nhau với anh chị em, khóc ầm ĩ gọi mẹ, gọi bố. Những cành phượng đỏ rực treo sau đuôi xe đạp, đạp vòng quanh sân trường vương đầy phượng đỏ.
Tuổi thơ là những trang nhật ký đầy nét mực, những ngô nghê đầu đời và những tâm tư non nớt được ghi lại một cách vô cùng cẩn thân.
Giờ lớn rồi, muốn khóc, trùm kín chăn mà khóc, sợ mọi người nghe thấy. Bận rộn công việc hết cả ngày dài, muốn tranh thủ thời gian đánh một giấc, lấy đâu ra thời gian để đi bắt dế nữa đây?
Giờ lớn rồi, áo quần phải luôn sạch sẽ, lớn rồi mà, bên cạnh còn có đồng nghiệp chờ cười nhạo mình đấy.
Những lần họp lớp không đầy đủ, chịu thôi, ai cũng có cuộc sống riêng của mình mà.
Anh chị em, mỗi người đều đã có gia đình, bộn bề lo toan cuộc sống, nào ai rảnh để chơi trò đánh nhau để gọi mẹ nữa.
Đôi khi, tôi cảm thấy chới với trong cuộc đời này, như rằng có thể bị chìm ngay lúc đó, tôi cứ thế mà tiếc nuối tuổi thơ đã qua. Tóc bố mẹ giờ đã bạc trắng, đâu còn hơi sức đuổi theo cô nhóc nghịch ngợm chạy một vòng quanh xóm.
Có khi, tôi muốn đổi tất cả tiền bạc và công danh của bây giờ để lấy một góc kỉ niệm, cho tôi sống trong tuổi thơ mãi thôi, để tôi có thể thoải mái vùi vào lòng mẹ làm nũng, làm việc nhà cho mẹ, bướng bỉnh một chút nhưng cứ sống như thế thôi, chẳng cần gì ngoài bình yên cả.
Những ngày làm người lớn, đôi lúc chỉ muốn trốn xa những bề bộn hiện tại. Nếu được thì tốt biết mấy, nhưng đời người đâu ai được may mắn như vậy đâu.
Rồi ngày mai, tôi lại phải thức dậy, mặc bộ đồ công sở thẳng thớm, vẫn nở nụ cười chuyên nghiệp và kiên cường với cuộc sống bằng tất cả sức lực của mình. Và thật ra ai cũng hiểu, làm người lớn chẳng dễ dàng gì đâu nên đôi khi muốn về lại tuổi thơ để được vùi vào lòng mẹ.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/lam-nguoi-lon-chang-de-dang-gi-dau-nw229471.html