Định mệnh chính là tình yêu đích thực, chính là không dễ dàng buông tay hay từ bỏ
Hoa đã sang Úc sinh sống với bố mẹ cô từ năm 10 tuổi, nhưng mẹ cô đã mất khi cô sắp sửa bước chân vào Đại học vì bệnh thận đã lâu không đủ tiền chữa trị.
Bố cô phụ bếp cho một quán ăn nhỏ, cũng chỉ làm thêm đủ sống và trang trải chi phí sinh hoạt. Còn Hoa, cô phải vừa đi làm thêm nhiều việc để kiếm tiền trang trải học phí khá đắt đỏ của mình.
Cô là nữ sinh viên y khoa, cũng bởi bệnh tình của mẹ mà cô đã theo đuổi ngành y, với niềm mơ ước sẽ cứu chữa cho những bệnh nhân bất hạnh như mẹ cô. Cuộc sống tuy đầy khó khăn, nhưng cô vẫn rất lạc quan và kiên định với lý tưởng sống, cũng như mục tiêu của mình.
Tùng, một du học sinh sang Úc du học ngành kiến trúc sư với niềm đam mê thiết kế, mơ ước xây dựng một khu tổ hợp bệnh viện ở quê cho người dân có thu nhập thấp, một bệnh viện có sự tiện nghi nhiều nhất có thể với chi phí rẻ.
Mẹ của anh, đã qua đời bởi căn bệnh lao lâu năm, chứng kiến mẹ phải chữa trị trong sự thiếu thốn, mỗi lần đến bệnh viện là một nỗi khiếp đảm của mẹ anh và gia đình.
Tùng đã giành học bổng toàn phần suốt 2 năm, và anh nhận được suất học bổng trao đổi 2 năm còn lại ở Úc.
Anh thuê khu nhà ở tập thể với mức chi phí rẻ nhất mà anh được giới thiệu bởi người bạn qua thư của mình. Vì học kiến trúc, anh đã quan sát tỉ mỉ, cẩn thận chỗ ở để sắp xếp đồ đạc cho hợp lý và tối giản nhất cho cả khu nhà dưới sự tự nguyện giúp đỡ được chấp thuận của chủ nhà.
Hai con người, đã bất ngờ gặp nhau trong ngày đầu tiên Tùng đến thành phố xinh đẹp Sydney. Anh đi bộ, chiêm ngưỡng cảnh đẹp trên một góc đường phố của The Rocks vào đêm khuya.
Sau khi đã xong mọi thủ tục nhà ở, và có bữa tối chung với mọi thành viên trong căn nhà thuê, dành cho 7 người đều là du học sinh và có cả ông chủ nhà.
Một cảnh tượng đang diễn ra trước mắt anh, một cô gái Việt trẻ với chiếc váy đối với anh thì nó có vẻ ngắn, hở nửa vai đang nhảy múa một mình. Cô ấy thật đẹp, anh đã tự thốt thầm lên.
Cô bất chợt nhìn anh và mỉm cười, anh cười chào lại. Một chiếc xe hơi chạy đến, có vẻ như là một đại gia, chắc cũng tầm ngoài 60 gì đó. Người đàn ông đó bước xuống xe tiến lại phía cô gái, hôn vào tay cô, mở cửa cho cô vào xe. Tùng không tin được vào mắt mình, với sự nhạy cảm, anh đã nghĩ cô gái đó không đàng hoàng.
Suốt đêm đó, hình ảnh cô gái cứ hiện lên trong tâm trí anh, anh đã tự nhủ mình quên cô gái đó đi. Hai ngày sau, anh gõ cửa phòng bác chủ nhà có việc cần hỏi, cửa phòng không đóng, anh đi vào và bắt gặp cô gái đó đang làm gì đó với bác chủ nhà, còn bác thì không mặc áo.
Anh xin lỗi và đi ra ngoài, anh lại lẩm bẩm một mình, tự hỏi cô gái đó đích thực là gái hư hay sao. Anh đi thẫn thờ ra ngoài hiên nhà, ngồi bệt xuống bậc thềm. Sao lại có người con gái kiểu như vậy chứ, bác chủ nhà cũng đâu phải là người kiểu vậy. Anh tự hỏi bản thân.
Cô gái đó chính là Hoa. Một lát sau, Hoa đi ra, cô đi lướt qua Tùng. Tùng đã hét to bằng Tiếng Việt.
“Cô kiếm được bao nhiêu từ nghề này?”.
Hoa ngoảnh lại, nhìn Tùng, cô chợt nhớ ra mặt anh. Cô cười, Tùng lại một lần nữa bị cuốn hút bởi nụ cười tỏa nắng của cô. Cô không đáp lại câu hỏi của Tùng, mà đi về luôn.
Anh ngơ ngác nhìn theo. Anh vẫn tự hỏi, cô gái sao lại làm cái nghề đó chứ. Anh bước vào nhà, anh khó chịu với bác chủ nhà, anh không muốn nói chuyện với bác nữa.
Tùng gặp Allan, một người bạn cùng sống trong căn nhà đó và cùng lớp kiến trúc với anh, để trao đổi bài với Allan. Kết thúc, anh đã hỏi Allan về bác chủ nhà, anh kể những gì anh gặp lúc nãy với Allan.
Allan cười, anh đã giải thích cho Tùng là bác chủ nhà bị cao huyết áp thường xuyên, và Hoa là một sinh viên trường Y, đạt thành tích tốt và được bác chủ nhà thuê khám định kỳ riêng cho bác.
Tùng vẫn ngơ ngác, muốn Allan xác nhận lại cho mình lần nữa. Anh đã chạy vào xin bác chủ nhà số điện thoại cũng như bất kỳ thông tin gì từ Hoa. Anh đã gặp lại cô, đó là ở một bệnh viện, nơi cô đang thực tập.
Hình ảnh một cô gái khoác trên mình chiếc áo blouse đang cấp cứu cho một bệnh nhân bị nhồi máu cơ tim, nhìn ánh mắt tập trung của cô vào bệnh nhân như đặt cả tâm sức để cứu người, Tùng đã rơi nước mắt, lần đầu tiên, anh khóc bởi một cô gái.
Tình yêu đã bắt đầu nảy nở giữa họ. Tùng sau đó mới biết ông đại gia lúc trước cũng là một bệnh nhân của Hoa, đó là công việc làm part-time của cô.
Sau hơn 2 năm, cả hai cùng bố của Hoa quay về Việt Nam. Hoa cùng Tùng vượt qua những khó khăn về sau, anh đã xây dựng được khu tổ hợp bệnh viện như mong ước, Hoa đã làm việc trong bệnh viện đó và thực hiện sứ mệnh của mình.
Định mệnh là vậy, chính là không dễ dàng từ bỏ. Tùng dù đã nghĩ Hoa không phải là cô gái đàng hoàng, nhưng từ trong con tim anh biết, cô gái đó không phải là kiểu người đó.
Anh đã không từ bỏ cơ hội, để có thể hiểu người con gái làm trái tim anh thổn thức ngay từ lần đầu gặp mặt. Định mệnh chính là tình yêu đích thực, chính là cố gắng để hiểu người, mà mình không dễ dàng buông tay hay từ bỏ.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/neu-la-dinh-menh-cua-nhau-se-khong-de-dang-tu-bo-nw229801.html