Có những ngày vô định như những áng mây trời chẳng biết lạc về đâu
Hôm nay lướt facebook, tôi lại vô tình thấy những dòng tâm trạng của một người bạn đang bế tắc, chán nản không biết làm sao thoát ra được. Có lẽ cô gái ấy đang cầu cứu ai đó giúp đỡ mình hay cho mình vài lời khuyên mong vượt qua được tình trạng này. Tình trạng không người yêu, không "bạn bè", không ước mơ, không sở thích. Nhiều khi tôi cũng vậy, cũng có cảm giác chơi vơi như thế. Nhưng thật ra làm gì có ai sinh ra mà như vậy chứ? Có chăng đó chỉ là đến một lúc nào đó bản thân tự cảm thấy vậy, tự từ bỏ, tự khép mình lại. Dẫu biết đó là một trong những nỗi đau ai cũng phải trải qua khi còn trẻ. Thế nhưng nỗi đau nào cũng qua và chẳng ai có thể giúp được mình ngoài chính bản thân mình như người ta vẫn nói: "Muốn tháo chuông thì phải tìm người buộc chuông."
Có lẽ sự xô bồ, rối ren của cuộc sống này đã khiến bản thân dần quên đi ước mơ, sở thích của chính chúng ta để rồi một ngày nào đó nó cũng tan biến như những giấc mộng ta gặp trong lúc ngủ rồi chẳng còn nhớ nổi vào lúc tỉnh giấc. Vậy thì chẳng liều thuốc nào hay ai có thể giúp bạn ngoại trừ tiềm thức và lý trí của mình mới có thể giúp ta đạp lên những khó khăn, vươn đôi cánh tới những điều tươi sáng tốt đẹp. Chỉ khi bản thân em mất niềm tin và nghị lực, không biết tự mình thay đổi, tự vùng dậy tìm cho mình một con đường thoát ra cuộc sống tẻ nhạt bế tắc đó thì em mới thật sự đặt dấu chấm hết cho cuộc đời mình.
Chẳng có ai sinh ra mà đã bị như vậy cả! Chỉ có bản thân không chịu thay đổi, tự cho phép những điều đó xâm lấn, ngự trị mà thôi! Cô gái à, cuộc sống này không bao giờ toàn là màu hồng mà đôi lúc là những áng mây xám xịt, có đôi lúc nó khiến ta muốn gục ngã như con thuyền nhỏ bé bị giông gió quật vào giữa đại dương mênh mông nhưng xin em hãy đứng vững, đương đầu với sóng gió đừng để nó ngấm vào và nhấn chìm bản thân mình!
Có ai đó đã đã từng nói: “Tuổi hai mươi ta sống như những đóa hoa dại.” Chúng ta có bao giờ thấy rằng ta đang sống một cuộc sống như những bông hoa dại trong cơn mưa kia? Có lẽ ai đó sẽ nghĩ rằng họ đang sống một một cuộc đời mạnh mẽ, cứng rắn như những bông hoa nhỏ xíu ấy, dù nắng gắt hay mưa lớn cũng không thể vùi lấp chúng hướng về phía mặt trời, nhưng điều đó chỉ đúng một phần. Những đóa hoa dại thường tượng trưng cho sự sinh tồn mạnh mẽ và hy vọng trong cơn bão tố nhưng chưa bao giờ là quốc hoa của bất kỳ đất nước nào cả. Cuộc sống của nhiều người trong chúng ta cũng vậy, có thể ta đã vượt qua rất nhiều nghịch cảnh, có thể ta đã mạnh mẽ chống chọi với sự khắc nghiệt của vũ trụ để tồn tại qua những ngày giông bão nhưng chưa bao giờ bản thân được đặt lên ở nơi trang trọng, rực rỡ nhất.
Ở một phía cạnh nào đó, những bông hoa dại lại mang sắc màu của sự mộc mạc, đơn sơ đến đỗi dung dị, bình thường và đó lại là gam màu tương phản cho cuộc đời của nhiều người trong chúng ta. Dù rằng ta nghĩ bản thân đã được tôi cứng như thép, đã đi qua hết thẩy những điều quá đỗi bi thương, đã vượt qua phong ba bão táp để đứng vững trên đôi chân mang đầy những vết hằn thời gió sương. Nhưng có khi nào ta thấy đời mình đã đủ huy hoàng, rực rỡ như những đóa hồng hay nhành hoa hướng dương?
Bông hoa nào cũng ảo tưởng rằng mình đang nhìn lên mặt trời, nhưng chắc chắn là chỉ có một vài bông hoa thật sự nhìn lên mặt trời. Đó là lý do mà bản thân ta chưa thể tỏa sáng giữa muôn vàng dòng người đông đúc ngoài kia. Chẳng thế mà những bông hoa dại dù có đứng lại thành từng khóm, dù màu sắc có rực rỡ và đa dạng nhưng giữa bầu trời rộng lớn nó vẫn không đủ huy hoàng bằng những loài hoa tráng lệ khác. Tại sao cứ để mặc bản thân vô định như những cánh bồ công anh phiêu du trong gió mà không cố gắng là bông hoa mặt trời dưới tia nắng rực rỡ trong những ngày mây trắng tươi đẹp?
Hẳn trong mỗi chúng ta, ai cũng đã từng tự hứa với bản thân một điều gì đó mà mình sẽ đạt được. Thanh xuân của chúng ta, đó là quãng thời gian đẹp đẽ, thời gian của những mộng ước. Có hay không ta đã hứa với bản thân sau này nhất định sẽ trở thành người mà mình mong muốn như trong bộ phim mà ta từng xem lúc chiều tàn thủa nhỏ, còn nhớ không ta đã hứa với cha sau này sẽ đạt được điều họ kỳ vọng khi ta cất bước đi vào giảng đường, còn nhớ không ta đã hứa sau này sẽ có một tình yêu thật đẹp như trong tiểu thuyết, một công việc tốt và căn nhà ấm cúng có ánh đèn vàng sau mỗi tối trở về...
Thời gian trôi qua mau lời tự hứa với lòng năm đó giờ cũng theo cơn gió trôi xa phương nào. Dù biết thời gian vô tình như dòng nước kia sẽ cuốn trôi đi mọi thứ nhưng vẫn muốn vặn ngược lại chiếc kim đồng hồ để quay trở về lại ngày xưa, xin một cơ hội để bắt đầu lại lần nửa. Chỉ tiếc rằng thời gian chẳng phải là ánh mặt trời buổi sáng, giống như là bất kì điều gì cũng có thể một lần nữa bắt đầu. Bởi thế hy vọng rằng trong những năm tháng còn trẻ, cô gái hãy có đủ dũng khí và lòng tin để theo đuổi những mộng ước, điều mà ta đã luôn mơ tới khi mà dù chưa biết rõ nó như thế nào. Dù rằng dòng thời gian kia chảy trôi cũng vô tình như dòng sông băng nơi bắc cực đến nỗi làm hóa đá cả những cảnh mộng và ước mơ trong tâm hồn ta, chỉ mong rằng khi bất giác một ngọn lửa nào đó nhen nhóm lên trong tâm, em có thể cố gắng làm nó bùng cháy lại như thể dung nham đã ngủ sâu trong núi lửa.
Sẽ có một ngày nhìn lại, em sẽ phải rơi nước mắt vì thanh xuân năm ấy đã không cố gắng hết sức để biến những điều mình đã hứa trở thành sự thật. Bởi vì có lật ngược lại chiếc đồng hồ cát thì nó cũng vẫn là như vậy cũng như chương sách đã đi qua nhưng không để lại được điều gì thì sau này lật lại cũng vẫn thế thôi! Sẽ có một ngày em nhận ra những khó khăn, tổn thương của tuổi trẻ hôm nay có thể giúp chúng ta trở nên cứng cáp, mạnh mẽ để đối đầu, để thay đổi những nghịch cảnh trong tương lai mà chẳng có ai có thể giúp được ngoại trừ chính bản thân của mình!
Hội chợ Tết St Albans 2024
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/tuoi-20-ta-song-nhu-nhung-bong-hoa-dai-nw227658.html