Có những chuyện đã cũ mà mãi chẳng thể chạm vào
Thật ra trong cuộc sống này, chẳng ai là hợp nhau cả. Tôi và anh cũng vậy, cũng đôi lần cãi vã, rồi lại vì chữ thương mà bỏ qua tất cả, chỉ để được sống trọn vẹn những tháng ngày thanh xuân thật đẹp. Nhưng rồi có lẽ chúng ta không hiểu được rằng, thật ra chúng ta đang buộc mình phải chấp nhận nhau, cố gắng gượng cho những điều không thể. Rồi cũng đến cái thời điểm phải nói ra, phải làm tổn thương nhau dù cả hai không muốn. Nhưng anh biết không, tôi đọc được trong mắt anh vẻ hờ hững, có đôi chút lưng chừng trong cái mối quan hệ mơ hồ này. Trên đời sẽ chẳng có niềm hạnh phúc nào được gọi tên là lưng chừng cả.
Rồi không biết từ lúc nào, nụ cười nghiêng trên khuôn mặt ấy không dành riêng rôi nữa. Nó tựa gần nhưng lại xa vời vợi. Tôi đành lòng đánh đổi lấy đau khổ riêng tôi vì không muốn cái cảm giác lưng chừng ấy. Có một người mà tôi luôn dành một chữ thương trọn vẹn, thương đến đau lòng, đến hao gầy tuổi trẻ nhưng đổi lại được gì ngoài những giọt nước mắt mặn chát kia. Anh từ lúc nào đã thôi không còn là của riêng tôi hay vốn dĩ luôn là như thế, chỉ là do tôi cố chiếm đoạt anh trong suy nghĩ riêng mình. Và người ta gọi đó là sự ngây dại trong tình yêu.
Giá như có thể dễ dàng vứt bỏ tình cảm này thì đã không phải đau khổ đến tột cùng như vậy. Câu chia tay tôi thốt ra trong vô thức rồi để trái tim mình chết lặng. Anh nhìn tôi thở dài rồi gật đầu trong thầm lặng. Giống như một cái kết đã định sẵn trước đó, nhưng vì chẳng ai đủ can đảm để chấp nhận sự thật.
Cuộc sống là vậy, có những chuyện ta không thể đoán trước được. Hôm qua và hôm nay sao khác xa quá đỗi.Rồi cũng phải tự mình bước tiếp trên con đường rộng thênh thang. Hạnh phúc trốn tránh tôi đến tận cùng thế giới này, để tôi mãi đuổi theo trong vô vọng. Nhưng này hạnh phúc ơi, hôm nay tôi mệt rồi, dừng lại ở đây thôi, chân không đứng vững nữa rồi.
Mùa hè chào đón tôi bằng cơn mưa dài dai dẳng, mưa lất phất trên những ngọn cây xanh rì, mưa quyện vào mái tóc tôi, mưa hòa vào dòng người hối hả. Ừ thì chia tay, nhưng sao tôi đau thế này, vẫn không đành lòng bỏ người giữa mùa nhớ. Tôi mãi chạy về phía chân trời xa xôi, nơi của những giấc mơ tôi ấp ủ hôm nào nhưng sao tôi chẳng còn thấy tôi trong đó nữa. Một mảng màu kí ức vẫn ngự trị nơi trái tim tôi, người chẳng qua như một cơn mưa rào của tuổi trẻ để tôi vội vàng đắm chìm. Để rồi còn lại gì ngoài tóc tai rối bời cùng đôi hàng mi ươn ướt.
Anh, tôi và chuyện của chúng ta trôi về phía cũ xa xôi, chỉ có kỉ niệm là ở lại. Một cái kết vô hậu trong ngổn ngang chuyện thường nhật. Và tôi gọi đó là mùa cũ chỉ để dành cho riêng tôi. Chỉ là để đó mà thôi không chạm vào, có lẽ như thế sẽ ổn.
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/myguu/400277613714268/co-nhung-chuyen-da-cu-ma-mai-chang-the-cham-vao-Wuzlv1EAuAVkm.html