Yêu chị
Tôi chỉ biết lặng lẽ đứng từ xa nhìn chị. Khi chị buồn, trái tim tôi như quặn thắt lại, còn khi thấy chị vui, niềm hạnh phúc trong tôi lại đong đầy. Cảm xúc của chị như sợi dây vô hình kéo theo tất cả tâm trạng của tôi. Giờ đây, khi công việc đã đưa tôi xa chị, mỗi ngày tôi đều cảm thấy một khoảng trống khổng lồ, không thể nào lấp đầy được. Nỗi nhớ chị cứ vậy len lỏi vào từng phút giây, và tôi hiểu rằng tình yêu này sẽ chẳng bao giờ phai mờ.
Chị là người đã làm thay đổi tôi, biến tôi thành một người khác, một người tốt hơn. Nếu không thay đổi, tôi biết rằng tôi sẽ khiến chị buồn và chúng ta sẽ dần xa nhau. Hạnh phúc lớn nhất của tôi là được nhìn thấy chị mỗi ngày, được làm việc cùng chị, được nghe những lời hỏi han, chăm sóc từ chị. Nhưng giờ đây, nỗi đau lớn nhất là phải xa chị, là không còn được gặp chị nữa. Cứ mỗi ngày trôi qua, tôi lại càng nhớ chị hơn, và nỗi nhớ ấy cứ chực trào ra, không sao dập tắt được.
Có đôi khi, tôi chỉ muốn nhắn cho chị một câu đơn giản: "Dạo này chị thế nào?", nhưng tôi lại không dám. Tôi sợ rằng, một lần nữa, mình sẽ làm chị khó xử, sẽ khiến chị cảm thấy phiền phức. Tôi đã từng oán trách số phận, tự hỏi tại sao lại đưa tôi xa chị, nhưng rồi tôi nhận ra, có những điều không thể thay đổi, và tôi chỉ có thể chấp nhận.
Tôi nhớ rất rõ những lần cố tình đến nơi làm việc chỉ để được nhìn thấy chị. Lúc đó, trong lòng tôi chỉ có một mong muốn duy nhất: chạy đến ôm lấy chị, nói rằng "Em nhớ chị rất nhiều, em có rất nhiều điều muốn nói với chị." Nhưng tôi không làm vậy. Tôi tỏ ra lạnh lùng, chỉ tập trung vào công việc, còn trong lòng lại không ngừng đớn đau. Tôi không muốn làm chị phải lo lắng, không muốn chị phải chịu đựng những phiền toái vì tôi, vì những suy nghĩ từ gia đình tôi. Họ đã từng khiến chị tổn thương với những lời nói không hay, rằng chị là người không tốt, rằng tôi là kẻ ích kỷ, chỉ biết nghĩ đến bản thân. Nhưng họ không hiểu rằng chính chị đã giúp tôi thay đổi, đã khiến tôi trở thành một người tốt hơn.
Tôi còn nhớ rất rõ khi chúng tôi xa nhau, dù không nói ra, tôi vẫn cảm nhận được tình cảm của chị dành cho tôi qua những tin nhắn, những câu hỏi thăm. Dù chỉ là một người bạn, một người chị, nhưng những cử chỉ đó đã làm tôi hạnh phúc vô cùng. Nhưng gia đình tôi lại không hiểu, họ không chấp nhận việc tôi tiếp tục liên lạc với chị. Họ cho rằng tôi đã rời bỏ công việc, đánh mất cơ hội của mình vì một người không đáng. Những lời nói đó không chỉ làm tôi đau, mà còn làm chị tổn thương. Tôi chỉ biết im lặng, không thể làm gì để bảo vệ chị.
Bây giờ, dù biết rằng tôi phải tiếp tục xa chị, tôi vẫn không thể ngừng yêu chị. Tình yêu này không thể thay đổi, không thể phai mờ. Chị, "người con gái ấy," sẽ mãi là một phần không thể thiếu trong trái tim tôi. Dù thế giới có quay lưng, dù họ có nói gì về chị, tôi chỉ muốn chị biết rằng tôi vẫn luôn tin tưởng chị, luôn yêu thương chị. Và dù có phải đứng từ xa nhìn chị, tôi cũng sẽ mãi ở đây, yêu chị, bảo vệ chị trong thầm lặng.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/yeu-chi-nw247971.html