Trưởng thành là khi thèm lắm những phút giây bên gia đình ấm áp
Bố mẹ cũng sẽ không thể đi cùng ta được cả đời này phải không? Khi ta bước qua cái tuổi vô lo, vô nghĩ, khi chúng ta biết xót từng đồng tiền bố mẹ đi làm, nhìn được những vất vả của bố mẹ dầm mưa dãi nắng, không quản khó khăn mà lặn lội ngoài kia kiếm từng đồng tiền nuôi chúng ta nên người. Là khi bạn đứng sau lưng mẹ nhìn mẹ chuẩn bị cho bạn từng chút một khi xa nhà.
Vậy để tôi kể cho bạn nghe về hình ảnh mẹ tôi khi tiễn tôi đi du học xa nhà, đó cũng là hình ảnh không bao giờ tôi quên, đó cũng là lúc tôi biết gánh nặng của cha mẹ, tình yêu thương con vô bờ bến, có thể chưa bao giờ bạn thấy được cha mẹ rơi nước mắt về bạn sẽ có một lúc, hay chỉ một khoảnh khắc nào đó bạn sẽ thấy được hết sự yêu thương của cha mẹ dành cho bạn, dành cho những đứa con của mình.
Người ta nói "Con dù lớn đến đâu vẫn là con của mẹ, đi suốt cuộc đời lòng mẹ vẫn theo con”. Mình vẫn nhớ trước ngày mình bay đi học 2 ngày mẹ mình tất bật chạy ngược xuôi sửa soạn đồ cho mình, cho dù vậy mình vẫn thấy được sự lo lắng và nỗi buồn của mẹ. Mẹ không nói nhưng mình có thể nhìn ra, hơn nữa mẹ mình lại là người sống tình cảm nhưng ít khi thể hiện ra.
Mình có chụp lại bức ảnh mẹ mình ngồi sắp đồ vào vali cho mình, ngồi viết xếp từng loại thuốc cho mình, bạn sẽ không thể thấy hết được sự bao la của cha mình đâu, tấm lưng bé nhỏ ấy thế mà lại gánh vác bao vất vả trên vai, đêm trước ngày bay cả mình không ngủ được vì nhớ nhà, vì lo lắng nhiều thứ, vì đó cũng là lần đầu một mình xa nhà đến một đất nước khác, lần đầu không có bố mẹ bên cạnh chăm sóc, lần đầu xa nhà của một cô bé mới chỉ 18 tuổi.
Ở sân bay trước khi bước qua cánh cửa soát vé mình biết sẽ là một cuộc sống độc lập, tự lo liệu mọi thứ và khi bước qua cánh cửa ấy mình cũng đã ý thức được rằng "À! Mình phải học cách trưởng thành rồi", khi đó mình đã nhìn mẹ nhưng không dám nhìn thẳng vào mắt mẹ, mình thấy đôi mắt mẹ đã đỏ hoe nhưng mẹ không dám rơi nước mắt, mình không dám quay lại nhìn vì mình biết mình sẽ khóc.
Có những ngày mình ở bên đó ốm đau, mẹ mất ăn, mất ngủ, suy nghĩ nhiều vì lo con ăn không ngon, ngủ không yên. Sẽ có những ngày buồn phiền, nhớ nhà, chỉ biết trốn ra ban công ngắm bầu trời về đêm, đeo tai nghe nghe một bản nhạc buồn và khóc thật to.
Bạn thấy đấy trưởng thành đôi khi có thể không đáng sợ bằng tốc độ già đi của cha mẹ. Vậy nên ai còn cha còn mẹ hãy trân quý từng phút giây bên họ, trân quý từng phút giây bên gia đình thân yêu của mình, sẽ có ngày khi bạn ngoảnh lại có thể sẽ chẳng còn ai bên bạn, nhưng cha mẹ thì vẫn luôn luôn ở đó chờ bạn dù có ra sao.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/truong-thanh-la-khi-them-lam-nhung-phut-giay-am-ap-ben-gia-dinh-nw232780.html