Tôi tổn thương vì những kỳ vọng của mình
Gởi em…
Tôi ước em một lần thấy tôi năm 17 tuổi.
Tôi của những năm ấy chắc chắn không như bây giờ. Khái niệm về yêu đương còn mới nguyên trong trẻo. Tôi mạnh mẽ và nhanh hồi phục, không đau buồn quá lâu, cũng dễ dàng cảm thấy yêu đời trở lại. Còn trái tim thì luôn sẵn sàng để đón nhận tình cảm của bất kì ai bước vào.
Phải chi em nhìn thấy tôi những năm ấy sôi nổi nhiệt thành như thế nào. Tôi không sợ người yêu xấu, không sợ mình chả xứng với họ, cũng chả biết mất mặt là gì. Thích thì cứ quấn quýt bên nhau, đôi khi cũng chẳng cần gọi nhau bằng cái danh "bạn trai, bạn gái". Nhưng em ơi những điều hời hợt không kéo dài lâu.
Tôi tổn thương từ những kì vọng của mình. Khi có tình cảm với ai đó thì ít nhiều cũng có chút kì vọng chứ phải không em. Tôi thu mình lại sau những lần đổ vỡ. Rồi đến một ngày, tôi chợt cảm thấy mọi thứ thuộc về phạm trù tình cảm sao chỉ toàn có cái kết nát tan. Tôi bỗng thậm ghét cái mập mờ không rõ. Tôi điên cuồng định danh cho tất cả các mối quan hệ xung quanh. Để rồi khi định được danh rõ ràng thì lại cảm thấy trống rỗng.
À thì ra có người ta có thích tôi nhưng không phải là kiểu thích tôi muốn nhận. Tôi lại càng khép mình hơn, ủ kĩ những đỗ vỡ trong lòng, mệt mỏi với vòng luẩn quẩn của những mối quan hệ và ý nghĩa mình tự gán cho nó. Lúc ấy tôi biết rằng mình đã bước qua tuổi vô ưu.
Nếu như tôi trẻ hơn, tôi còn là tôi những năm 17 18 tuổi tôi sẽ níu lấy em như cách tôi nắm áo người tôi thích đầu năm lớp 10, hay tỏ tình với cậu trai nhỏ tuổi hơn năm lớp 12, rồi yêu đương nhăng nhít mập mờ với cậu bạn đồng khóa vào mùa hè, nhắn tin thâu đêm với anh nọ khác trường vào một mùa hè khác. Tôi sẽ không để những cảm xúc của mình trôi đi như bây giờ, tôi sẽ bất chấp mà tiến tới đối mặt với nó. Và biết đâu tôi và em sẽ có chung một câu chuyện tình lỡ dở li kì nữa. Nhưng em ơi, tôi qua thời đó rồi!
Giờ có lẽ tôi đã đủ lớn để có thể gọi tên cảm xúc của mình, nhìn tạm rõ mức tình cảm của em dành cho tôi, hay của em đối với người em thích. Đôi khi từ nét mặt của em tôi còn đoán được em với bạn ấy đã đến giai đoạn nào. Tôi không còn bị bất ngờ với những cú xoay chuyển tình cảm, dễ dàng chấp nhận nó như quy luật ngầm của cuộc chơi. Tôi cũng hèn nhát hơn xưa vì bây giờ có quá nhiều thứ để mất. Mà như vậy thì tôi còn gì thú vị nữa phải không em.
Nhưng đến một ngày em cũng sẽ đi qua cái thời ẩm ương này, khi đó nhìn lại em sẽ hiểu được cảm xúc của mình. Tôi hy vọng lúc đó ngẫm lại em cũng sẽ hiểu được tôi của ngày hôm nay đối với em là loại tình cảm gì. Đó là nếu như tôi đủ ấn tượng để em nhớ về. Mà ngày ấy chắc còn xa lắm, em chắc còn phải trải nhiều điều nữa. Dù thế, hãy cứ tận hưởng mọi thứ, thử hết mọi điều, và nhớ... luôn trân trọng cảm xúc của mình em nhé. Vì nếu nó qua đi rồi không trở lại được đâu…
Tôi vẫn ở đây thôi nhưng có lẽ có chờ hay cố đuổi theo cách mấy thì vẫn không bắt kịp thanh xuân của nhau em nhỉ? Trễ lắm rồi…
Hội chợ Tết St Albans 2024
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/toi-ton-thuong-vi-nhung-ky-vong-cua-minh-nw233569.html