Người hướng nội thì sao?
Bạn biết không, tôi ưa cảm giác tự do khi ở một mình, điều đó làm tôi tư giãn hơn cả. Người ta cũng bảo tôi thật lạ lùng, thế giới ngoài kia rộng lớn và náo nhiệt đến vậy, sao chẳng chọn mà lại thích mấy sự tĩnh lặng, nhạt nhẽo mãi thế? Tôi nghe xong chỉ cười, cũng chẳng có ý định giải thích. Bởi nếu họ hiểu thì chẳng nói mãi cái chủ đề ấy mỗi lần bắt đầu câu chuyện.
Tôi thấy đâu đâu cũng thật xô bồ, đúng thật cuộc sống là vậy, bận rộn một chút mới là cuộc sống chứ. Chúng ồn ào và lắm vội vã. Vậy nên tôi ưa cái việc kiếm tìm một nơi bình yên cho bản thân cái cơ hội nằm mơ giữa lòng thành phố, tận hưởng khoảng lặng hiếm có.
Tôi thích một mình nhìn ngắm thế giới, thích ngồi thẩn thơ chiêm nghiệm đủ thứ từ nơi sâu thẳm trong trái tim còn đang rạo rực về những hoài niệm. Tôi thích những lúc để bản thân thư thái nghiền ngẫm một cuốn sách đến đắm say, rồi cái mệt mỏi của cuộc sống sẽ tan biến đi cả, sẽ thả hồn vào từng con chữ như thể chính tôi đang thực sự sống trong câu chuyện lúc này.
Tôi biết mình chẳng hợp với cái huyên náo của những buổi tiệc tùng nên phần lớn sẽ từ chối hết cả. Chẳng phải vì tôi không hòa đồng hay muốn tách biệt với thế giới, chỉ là bản thân muốn dành cho mình những khoảng không tĩnh lặng và thật yên bình.
Mọi người cũng hay hỏi, tôi không thích đi đâu đó ngoài căn phòng nhỏ của tôi sao? Dĩ nhiên là có rồi, tôi cũng muốn đi chơi, nhưng một cách nhẹ nhàng thôi, như vậy mới khiến con người ta thấy dễ chịu. Bởi tính tôi ngại người lạ nên quanh quẩn chỉ có mấy đứa bạn chơi cùng từ cái thuở còn tranh nhau từng cái kẹo cho tới từng miếng bim bim. Giờ thì mỗi đứa đã là những cô cậu đầu hai, độ tuổi mà người ta gọi là tuổi trẻ rực rỡ hay khoảnh thời gian thanh xuân tươi đẹp ấy. Bọn tôi đã đều trưởng thành, và hài lòng về cuộc sống của mình.
Tôi luôn muốn được cùng chúng nó vi vu đến một nơi thật yên bình, nơi để chúng tôi gác lại cái âu lo thường nhật vốn lắm hối hả. Như Đen Vâu nói với người thương về một buổi đi trốn bỏ mặc thế giới. Rằng “Em ơi đi trốn với anh/ Mình rời thành phố chật chội náo nức/ Nơi cả việc thở cũng làm ta lao lực/ Mơ những con đường xa làm anh thêm rạo rực/ Muốn đưa em đi trốn đến tận cùng trái đất”. Tôi cũng vậy, muốn cùng lũ bạn chạy trốn tới mảnh đất của gió, thanh âm của sự yên bình sẽ vỗ về chúng nó khỏi cái mệt nhoài ngoài kia, cho chúng cơ hội gác lại muộn phiền ở phía sau. Rồi khi ấy chúng tôi sẽ nói những chuyện của ngày ấu thơ từng ngốc nghếch ra sao, những nỗi lòng và trao nhau cái ôm trân thành của tình bạn. Tôi muốn cùng lũ bạn bên nhau như vậy, giản đơn vậy thôi nhưng đủ thân thương.
Tôi cũng muốn giới thiệu cho chúng nó về mấy cuốn sách mà mình tâm đắc. Cửa hàng đồ chay tôi thường ghé hay tiệm cà phê cho tôi cảm giác yên bình. Tôi vẫn chơi, vẫn tận hưởng, vẫn vi vu đấy chứ. Nhưng sẽ theo một cách khác, thật nhẹ nhàng và bình lặng thôi.
Có thể đối với bạn, sống như vậy chẳng đáng để đánh đổi một đời. Với bạn tuổi trẻ nên cháy với những nhiệt huyết của mình, thử thách bản thân, tham gia thật nhiều những buổi tiệc tùng, tạo dựng nhiều mối quan hệ mới. Thật vậy, năng động sẽ cho chúng ta những trải nghiệm và nhiều kỉ niệm đáng quý. Nhưng cuộc sống của người hướng nội chẳng phải không hay. Vì chúng tôi vẫn đang ngày ngày cháy với nhiệt huyết, ước mơ của mình, chỉ là theo một cách khác, nó bớt ồn ào hơn. Ồn ào hay tĩnh lặng chúng ta đều hướng đến sự thoải mái trong cuộc.
Bạn thân mến, chúng mình chỉ có một đời để sống, hãy cứ làm điều mà con tim bạn mách bảo. Chẳng cần ép buộc bản thân trong một quy chuẩn xã hội nào cả, dù bạn là người hướng nội hay hướng ngoại cũng đều xứng đáng được thưởng thức cuộc đời theo cách riêng của mình. Hãy cứ là chính mình và sống cuộc sống hạnh phúc.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/nguoi-huong-noi-thi-sao-nw233597.html