Tình đầu ngây thơ vụng dại, yêu ai đó bằng cả tấm lòng
Những trãi nghiệm lúc mới bước vào yêu nó lạ lùng lắm, chỉ với một nụ cười, một ánh mắt vô tình chạm nhau thôi cũng đủ để đêm về ta thao thức mãi. Rồi những buổi chiều hò hẹn, cái nắm tay lần đầu tiên cũng đủ khiến trái tim réo rắt không ngừng. Còn cả những tin nhắn, cuộc gọi khi đêm về nhung nhớ nữa, nó làm cho ta cứ bị cuốn vào thế giới tình yêu đầy màu hồng như vậy. Còn nhớ khi yêu người ta thề hẹn với nhau đủ điều, cùng mơ về tương lai tốt đẹp, một cuộc sống viên mãn bên nhau, hứa sẽ mãi mãi chỉ có mình nhau, rồi cùng nhau già đi, cùng nhau chia sớt vui buồn,… Bảo sao, ai mà không say mê chứ?
Nhưng rồi, điều gì đến sẽ đến thôi, tới một thời điểm nào đó người ta sẽ tự dưng không còn cảm xúc như lúc ban đầu nữa. Nỗi lo cơm áo gạo tiền, cuộc sống mưu sinh hay những biến cố bất ngờ ập đến làm con thuyền ta đang đi cùng bỗng bị lung lay, chao đảo. Ta như mất phương hướng, chơi vơi giữa biển cả mênh mông không biết lối về. Khi đó, sự chú ý duy nhất của ta chỉ là làm sao để thoát ra khỏi nơi cô độc ấy, làm sao hòa mình vào với cuộc sống mưu sinh tấp nập đang từng giờ từng phút trôi qua mà ta quên mất rằng mình còn có một tình yêu luôn chờ đợi ta về. Cứ như thế, khi mà người ta không còn chờ được nữa sẽ rời đi, đến nơi mà có thể mang lại cho người ta niền vui và hạnh phúc đủ đầy. Rồi đây sẽ không còn ai để cùng vui, cùng khóc, cùng cười, sẽ không còn những những buổi chiều hò hẹn hay những cái nắm tay lúc đi dạo trên đường,… Mà thay vào đó sẽ là những chuỗi ngày cô độc, đi về chỉ thui thủi mình ta.
Còn nhớ khi mới bước vào yêu, mọi thứ mở ra trước mắt toàn là màu hồng, không toan tính không âu lo. Nhưng rồi khi đến thời điểm nào đó, ta chợt nhận ra, rốt cuộc trong cuộc tình này ta đã cho đi những gì và nhận lại được bao nhiêu? Hay chỉ là hy sinh tất cả vì người mình yêu để rồi người ta lại xem mình như một con rối không hơn không kém. Lúc đó ta như chơi vơi giữa ngã ba đường với một hướng là cói gắng níu kéo người ta lại gần với mình, hướng còn lại là buông tay để cho mình về sau đừng quá đau khổ. Nhưng mà, buông làm sao khi vẫn còn đó một trái tim nồng nàn yêu mà người ta đâu hề hay biết? Khổ là như vậy đấy, nhưng một khi đã buông bỏ được rồi thì mọi thứ cũng như là đổ đi một bát nước, rơi ra rồi thì nước cũng sẽ lại khô nhanh thôi. Đau khổ đó rồi cũng đến lúc nguôi ngoai, đến lúc mạnh mẽ để sống cuộc sống của chính bản thân mình mong muốn, mạnh mẽ để chứng minh mình vẫn tốt khi không dựa dẫm vào ai.
Con gái à, hãy nhớ lấy bản thân mình mới là quan trọng nhất, đừng vì những người không biết trân trọng mình mà đánh mất đi cả một thời thanh xuân rực rỡ. Tình đầu đó rồi cũng phai mờ, tuy không thể cùng nhau suốt kiếp nhưng hãy cảm ơn vì nhờ ai đó mà chúng ta biết học cách mạnh mẽ và trưởng thành hơn. Còn bây giờ, hãy tạm cất giữ những vụn vỡ ấy vào nơi sâu nhất của trái tim để bắt đầu cho một cuộc sống mới, để một ngày khi nhìn lại có thể nhớ về một mối tình khắc cốt ghi tâm.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/tinh-dau-mot-thoi-khac-cot-ghi-tam-nw228006.html