Phát hiện chồng ngoại tình từ thùng vải được gửi tặng
Tôi không nghĩ mình sẽ rơi vào bi kịch tình cảm khi đang mang bầu. Càng không nghĩ tất cả lại bắt đầu từ một thùng vải. Tôi vốn là người nghiện trái cây, đặc biệt là vải thiều. Mùa nào cũng phải ăn cho bằng được. Vài ngày sau, chồng xách về thùng vải to tướng, bảo mẹ gửi qua nhà bác cả rồi anh tiện lấy về. Vải đúng là ngon thật, vỏ mỏng, cùi dày, thơm lừng. Trong lúc rửa và bày ra đĩa, tôi mới để ý: vải được gói rất cẩn thận, mỗi lớp lót bằng giấy báo xen kẽ với giấy màu hồng nhạt. Có vài quả được lót riêng bằng giấy gấp gọn gàng như gói quà.
Tò mò, tôi gỡ ra. Một tờ giấy rơi xuống, tôi nhặt lên xem, là một mẩu note nhỏ, kiểu giấy ghi chú dán bàn học, nét chữ mềm mại: “Em nhớ anh nhiều lắm. Đừng để em phải đợi lâu nữa”.
Tôi sững người. Tim đập mạnh. Là nhầm lẫn? Là của ai gửi cho ai? Tôi lấy các mẩu giấy khác ra, từng cái, từng cái một. Có cả thảy sáu tờ. Mỗi tờ kẹp trong lớp giấy gói vải, với những lời lẽ ngọt ngào không thể chối cãi:
“Lần sau đừng hôn trộm em ở bãi xe nữa, em ngại”
“Nếu không có cô ấy, chắc mình đã dọn về ở chung rồi nhỉ?”
“Anh bảo em ngọt như trái vải, nên em gửi cả mùa này cho anh”
“Hứa là anh sẽ không để em đợi quá lâu…”
Tôi thở không nổi. Thai nhi đạp liên tục như thể bé cũng đang phản ứng với nỗi hỗn loạn trong lòng mẹ. Tôi ngồi thụp xuống giữa bếp, nước mắt rơi vào những quả vải đỏ au. Tôi không phải người đa nghi. Nhưng từng ấy thứ không thể là nhầm lẫn. Không thể có ai đó “vô tình” nhét những mẩu giấy tình cảm đó vào thùng vải gửi lên Hà Nội cho vợ của người mình yêu.
Tôi gọi chồng.
- Anh bảo thùng vải này mẹ gửi, phải không?
- Ừ. Sao thế?
- Anh có chắc là mẹ gửi không? Mẹ có hay dùng giấy note màu hồng không?
Chồng tôi im lặng. Rất lâu sau anh mới nói: “Anh xin lỗi. Không phải mẹ gửi. Là bạn anh, ở quê. Cô ấy bảo có vải ngon, anh lấy về cho em ăn”.
- Tên cô ấy là gì?
-…Là Hoa.
Tôi biết cái tên đó. Một đồng nghiệp cũ của chồng. Trẻ, xinh, độc thân. Cô ta từng like ảnh gia đình tôi, từng comment “ngưỡng mộ gia đình nhỏ hạnh phúc ghê” dưới hình cưới tôi đăng. Cổ họng tôi nghẹn đắng. Tôi không hét lên. Cũng không làm ầm. Tôi chỉ đi thẳng vào phòng, khóa cửa lại, nằm nghiêng để không chèn vào bụng con và bắt đầu khóc.
Đêm đó tôi không ngủ. Tôi nghĩ về những tháng ngày nghén đến mức chỉ biết nằm vật ra giường, không thể trò chuyện hay cười đùa với chồng. Tôi đã tưởng rằng chỉ cần mình sinh con khỏe mạnh, gia đình này sẽ là tổ ấm. Nhưng hóa ra, khi tôi đang đặt tay lên bụng, tưởng tượng khuôn mặt con, thì chồng tôi lại đang nhận “vải tình” từ người khác.
Sáng hôm sau, tôi dọn lại thùng vải. Vẫn còn vài quả chưa bóc giấy. Tôi không xem nữa. Tôi gom hết, bỏ vào túi, đem gửi tặng cô giúp việc tòa nhà. Cô ấy cười tươi: “Vải ngon thế này, ăn mát lắm đấy chị!”.
Tôi chỉ cười nhẹ: “Chị ăn không hợp”.
Chồng tôi quỳ gối xin lỗi, nói anh lỡ bước trong lúc tôi quá lạnh nhạt, và rằng giữa họ “chưa có gì đi quá giới hạn”. Nhưng với tôi, khi lòng tin đã bị rạch một đường, thì dù là vết xước hay vết chém, đều đau cả. Tôi không dứt khoát chia tay. Cũng không hứa sẽ tha thứ. Tôi chỉ nói: “Đợi con mình chào đời đã. Rồi mình tính tiếp”.
Thai kỳ của tôi vẫn đang tiếp diễn. Bé con vẫn lớn lên từng ngày, vẫn đạp mỗi khi nghe tiếng ba. Nhưng trái tim tôi thì khác, nó không còn tin vào sự “ngọt lịm” của những món quà quê nữa.

Truờng trung học tại trung tâm Sunshine có nhiều học sinh gốc Việt theo học và thành công nhất
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: https://eva.vn/cuoc-song-me-bau/phat-hien-chong-ngoai-tinh-tu-thung-vai-thieu-duoc-gui-tang-c292a637770.html