Ở riêng hay ở chung?

ảnh minh họa
Hai vợ chồng bạn tôi có hai người con, “có nếp có tẻ” như dân gian thường hay ví von. Người con trai lớn vừa có vợ, hai bạn liền cất thêm căn nhà, cho ra riêng, sau hai tuần quay quần đầm ấm trong ngôi nhà chung. Vì nhiều lý do, đến khi cô con gái lấy chồng, hai bạn tôi xin thông gia được “bắt rể”. Dù vậy nhưng hai bạn vẫn xây cho căn nhà bên cạnh, tạo điều kiện cho con, rể có cuộc sống riêng tư, thoải mái.
Kinh tế gia đình hai bạn cũng “thường thường bậc trung”, nên hai căn nhà cho con chỉ xếp loại cấp bốn. Hơn mười năm qua, hai cháu đã sinh con đẻ cái đề huề. Khi chiều về, hay những ngày thứ bảy, chủ nhật, ba thế hệ hợp quần về nhà bạn tôi, luôn đầy ắp tiếng cười bên mâm cơm, bàn trà thật ấm áp. Không ít người thèm muốn không khí này, nên thỉnh thoảng họ dẫn con cái lui tới. Họ có ẩn ý qua đó tập làm quen dần nền nếp, gia phong trong nhà của thời đại mới.
Hằng ngày con cái, dâu, rể đi làm việc, cứ để mấy “cục cưng” ông bà lo tất. Hai bạn đã về hưu, nên việc đưa rước các cháu lớn đi học, chăn giữ các cháu nhỏ đều một tay ông bà lo. Hai bạn tất bật, mồ hôi nhễ nhại, như các bảo mẫu ở nhà trẻ, nhưng bất kỳ khi nào tôi ghé qua, trên gương mặt hai “bảo mẫu” bất đắc dĩ này cũng tươi rạng như hoa buổi sớm mai.
Khi nào cha mẹ chúng về thì “giao hàng đến tận nơi”. Hai bên đều vui vẻ. Các con cũng tỏ rõ niềm hạnh phúc và lòng biết ơn đối với cha mẹ. Nhiều năm rồi vẫn vậy. Tạo ra được không khí “trong lành” ấy là cả sự quyết đoán, suy tư từ kiến thức thực tiễn xã hội của hai bạn tôi. Tuy ít nhiều bất tiện về việc ăn uống, nấu nướng riêng tư... nhưng tránh được rất nhiều những sự xung đột, bất hòa thậm chí rạn nứt, đổ vỡ mà nhiều gia đình gặp phải.

Ở riêng là nguyện vọng của các cặp vợ chồng trẻ
Hai bạn tôi cho rằng, hằng ngày sinh hoạt của con, cháu có rất nhiều điều khác mình ở tuổi về chiều. Từ sở thích đến giờ giấc. Ngay cả thức ăn, khẩu vị, giờ ăn cũng khác biệt... Nếu sống chung lâu ngày, vì cả nể, tôn trọng, các thành viên trong
gia đình phải chịu đựng bởi luôn gây phiền toái cho nhau. Không khéo đến một lúc nào đó sẽ bùng nổ. Sự đã rồi, dù hàn gắn cũng phải có “quá trình”. Hoặc không vượt qua được, tình cảm vẫn còn vết nứt ẩn hiện, khó làm lại từ đầu.
Cân, đong, đo, đếm một cách thận trọng, bạn tôi cho rằng “hành sự” như vậy phần thiệt thì ít mà hạnh phúc, tình cảm vẹn vẻ vô cùng. Bên cạnh, còn giữ được mối quan hệ thông gia. Hay như sống chung lâu ngày rất có thể các thành viên trong gia đình to tiếng với nhau nhiều lần, làm trò cười cho thiên hạ. Đồng thời không làm gương được cho các cháu noi theo.

Ở chung là mong muốn của các bậc cha mẹ
Hai bạn tôi - Một gia đình mẫu mực, với sáng kiến cách tổ chức “độc, lạ”, lâu nay chưa nghe thấy. Ba căn nhà liền kề nhau, như biểu tượng bật nhất của “gia đình văn hóa” mà chủ trương của xã hội đề ra. Ý tưởng mới này như tấm gương sáng, nên nhiều năm qua, xóm tôi thêm năm gia đình mạnh dạn học tập theo “mô hình” mới này một cách rất khả quan.
Bài viết này, xin xem như một thông điệp gửi đến bạn đọc, nhất là những ai đang chuẩn bị dựng vợ, gả chồng cho con cái lấy làm tham khảo vậy. Bởi lẽ "mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh”, chẳng phải ai cũng áp dụng như vậy được.

Article sourced from XALUAN.
Original source can be found here: http://xaluan.com/modules.php?name=News&file=article&sid=2355420
