Nhớ hương vị bánh xèo Quảng Nam
Rau sống ở quê không phong phú, nhưng rất đậm vị. Chỉ cần ít cải con, chút diếp cá và giá sống, vậy là đã có rổ rau ngon. Xong xuôi đâu đó, thấy thấp thoáng đàn cháu ở đầu xóm, là bà nội bắt đầu múc bột từ trong xô cho ra một thau nhỏ, trộn thêm chút xíu bột ngọt và một muỗng bột nghệ vào để có màu vàng bắt mắt.

Lửa cháy to, cho dầu phụng vào chảo rồi gắp miếng mỡ bỏ vô chảo chà mạnh. Tiếp đến, gắp 2-3 con tôm, vài miếng thịt ba chỉ, rồi múc muỗng bột đổ lên chảo, tay kia chao mạnh chảo cho bột chảy đều và sau cùng bốc nhúm giá sống bỏ lên trên bánh rồi đậy nắp.
Thường chiếc bánh đầu tiên là chiếc bánh... xấu nhất, nhưng luôn được trông chờ nhất. Ngay khi vừa rời chảo, đã có 4-5 bàn tay lao vào ngắt, nhéo. Chỉ một loáng là chiếc đĩa đựng chiếc bánh trống trơn. Những chiếc bánh kế tiếp được “đối xử” tử tế hơn, được cắt ra đẹp mắt, được cuốn với rau sống và chấm mắm bài bản... trong những tiếng hít hà thèm thuồng.
Những chiếc bánh xèo quê, giòn tan bên ngoài, mềm mại bên trong, thơm dậy mùi gạo mới chứ không phải cứng cả trong lẫn ngoài như chiếc bánh xèo phố. Và nguyên liệu đi cùng cũng khỏi phải bàn, bởi tôm đất thì ngọt lịm, thịt ba chỉ thì béo nhưng không ngán, giá thì giòn mềm, rau sống thơm phưng phức... Trong khi chờ bánh chín, những câu chuyện không hồi kết cứ râm ran mãi cho đến lúc cái chảo chiên bánh nhấc ra khỏi bếp.
Ai cũng no, hết thòm thèm và nguôi đi cái cảm giác nhung nhớ những chiếc bánh xèo quê gây nghiện.

