Ngày mai nữa thôi em sẽ sống tiếp cuộc đời của mình, cuộc đời không có anh
Quảng Trị những ngày cuối năm,
Gửi anh, thanh xuân của em,
Vậy là đã hai năm tính từ khi anh rời khỏi em, rời khỏi mọi người rồi anh nhỉ? Ở bên đó anh sống thế nào? Liệu có một thế giới như mọi người vẫn đồn nhau không anh?
Em và anh gặp nhau khi em chỉ là một cô bé cấp 3 đầy năng động, nhiệt huyết. Anh là ông chú khó gần, ít nói. Vậy mà lại hợp nhau đến vậy. Người ta nói đúng anh nhỉ, hai người yêu nhau người ta thường bù trừ cho nhau anh nhỉ? Em nói nhiều bao nhiêu thì anh ít nói bấy nhiêu.
Anh vẫn luôn là người ở bên cùng bé vượt qua mọi khó khăn. Vẫn nhớ rõ những ngày bé vật vờ ôn thi, cả ngày ngồi ở trường rồi về trung tâm học thêm, anh vẫn đều đặn đưa đón em hàng ngày. Nhớ khi em chọn nguyện vọng, ngồi suy nghĩ mãi em vẫn quyết định chọn Huế vì nó gần nhà, gần anh.
Em biết anh và em có khoảng cách rất lớn về tuổi tác, anh hơn em gần cả 10 tuổi, em biết ba mẹ đã từng khuyên anh không nên quen em vì em còn quá nhỏ, mọi người nghĩ em quen anh chỉ để vui. Thế mà anh vẫn đồng hành cùng em, anh đã luôn bảo với em thời gian sẽ cho mọi người biết.
Đúng vậy, anh đã đồng hành cùng em suốt chặng đường Đại học gần 4 năm. Mỗi cuối tuần anh luôn dành thời gian vào chỉ dẫn em đi dạo, dẫn em đi ăn để em bớt áp lực. Những hôm em ốm, anh cũng không màng đường xa vào để chăm em.
Anh lặng thầm như thế bên em suốt chặng đường thanh xuân, không cần một lời hứa, không cần mọi người phán xét thế nào, anh vẫn ở đó, vẫn cùng em vượt qua khó khăn. Thế mà chỉ còn đúng 2 tháng bé tốt nghiệp, em sẽ về quê và làm việc luôn ở đây để gần anh. Anh hứa anh sẽ vào dự lễ tốt nghiệp cùng em, đưa em đi Hà Giang để tặng bé món quà tốt nghiệp mà em ao ước từ lâu. Thế mà anh biết không, hôm đó là buổi kết thúc học phần cuối cùng của quãng đời sinh viên.
Bài luận mà em thức mấy đêm để hoàn thành, thi xong về nhà ngủ hẳn một giấc đến tận chiều. Vừa tỉnh dậy em thấy điện thoại em hàng chục cuộc gọi nhỡ, facebook thông báo nhiều bất thường. Lạ lắm anh à. Sao hôm nay tự dưng anh P gọi em nhiều đến vậy. Facebook mọi người nhắn hàng chục tin an ủi em.
Em chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra cả vậy. Lướt Facebook điều làm bé bàng hoàng vì sao hôm nay ảnh anh xuất hiện nhiều trên bản tin của em, anh vốn dĩ đâu thích up hình. Vào trang cá nhân của anh thì sao mọi người lại để tưởng nhớ. Sao mọi người ai cũng vĩnh biệt anh.
Vừa sáng nay em và anh còn nói chuyện. Anh còn chúc em thi tốt mà chuẩn bị về quê. Thế mà giờ chuyện gì thế này, anh P gọi cho em, im lặng không nói gì, em lấy hết động lực để hỏi “Anh H thế nào?Có chuyện gì vậy?”. Anh P im lặng, anh có biết quãng thời gian im lặng tồi tệ với em thế nào không?
Em chỉ mong đó chỉ là trò đùa ác ý nào đó, đó chỉ là mơ mà thôi. Hôm đó anh P vào chở em ra anh à, từ khi em vào Huế học anh luôn là người hộ tống em ra vào vì anh biết em say xe không đi xe khách được. Sao hôm nay anh không vào đón em?.
Từ khi nghe tin anh bị tai nạn em không khóc, em không tin anh lại để em lại một mình, em biết rõ anh thương em thế nào, dù thế nào anh cũng chưa từng để em phải khóc. Anh có biết khi em nhìn rõ anh thì em suy sụp như thế nào, anh vẫn nằm đó, không ngạc nhiên khi thấy em về, không cười đón em, hỏi em thi thế nào.
Anh từ bao giờ lại vô tâm đến vậy. Từ ngày anh đi em chưa lần nào dám nghĩ đến chuyện này, em biết em vẫn luôn lừa chính bản thân em rằng anh đi rồi sẽ về. Sau đám tang của anh, em không dám trở lại đây, em sợ nếu đến đây em sẽ khóc, em lại nhớ anh.
Hai năm này dài lắm anh à, em tìm được công việc ở chính quê mình luôn anh, gần chỗ cà phê anh hay dẫn em ra ngồi, lâu rồi chưa ai dẫn em đến đó, chính em cũng không dám ghé lại đây. Các cuộc chơi, chuyến đi phượt của em cũng vơi dần vì không còn anh ở bên để đồng hành cùng em nữa.
Em sợ cái cảm giác đến Hà Giang nơi những cung đèo đẹp ngất lòng em lại nhớ đến ai đó. Em sợ ở những homestay đầy lãng mạn của thành phố ngàn hoa kia em lại ngồi khóc vì nhớ anh. Dạo này em chăm đi tình nguyện ở vùng núi lắm vì sao anh biết không? Vì khi nhìn thấy những cô cậu nhỏ đó em lại có động lực để sống tiếp, để tiếp tục chặng đường không có anh bên em.
Từ khi anh đi, em cũng hay về thăm mẹ lắm anh. Lúc nào em về mẹ cũng cười nói vui vẻ, còn bảo em mau kiếm chồng đi con. Nhưng em biết mẹ buồn lắm, mẹ nhớ anh lắm. À mà anh P cũng chịu cưới rồi, sắp đón em bé đầu lòng luôn rồi anh. Nhanh quá anh nhỉ? Chỉ hai năm từ ngày anh đi mà mọi việc thay đổi nhiều đến vậy.
Anh à, em cũng dần tập quen với việc làm deadline sớm không đợi nước đến chân mới nhảy nữa. Em không ngủ khuya nữa, dậy cũng sớm hơn, em không ngủ nướng nữa đâu. Anh thấy em ngoan không nào?.
Em biết anh muốn em sống thật vui vẻ, hạnh phúc mỗi ngày. Hai năm qua em đã cố gắng sống thật tốt để anh vui, em đã tự mình làm những việc một mình không còn đợi anh giúp nữa. Chỉ hôm nay nữa thôi nhé, hôm nay nữa thôi cho em khóc vì anh, vì quãng thanh xuân đang dang dở của chúng ta, từ mai em hứa em sẽ cất nó vào quá khứ, một quá khứ đẹp đẽ mang tên anh.
Ngày mai nữa thôi em sẽ sống tiếp cuộc đời của mình, cuộc đời của mỗi em không có sự đồng hành của anh. Em sẽ sống thật vui vẻ thật hạnh phúc. Nếu thật sự có thế giới bên kia, em mong anh sống thật vui vẻ, thật tốt anh nhé. Mai em sẽ tạm rời nơi đây, nơi đầy hoài niệm đẹp đẽ mà cũng đầy đau lòng này. Cảm ơn anh vì tất cả, cảm ơn thanh xuân chúng ta có nhau.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/ngay-mai-nua-thoi-em-se-song-tiep-cuoc-doi-cua-minh-cuoc-doi-khong-co-anh-nw232459.html