Nếu đã là định mệnh
1. Hội An đêm Mùng 8 Tết, không khí se lạnh mới dễ chịu làm sao. Tôi đi tha thẩn giữa dòng người, những chiếc lồng đèn đủ màu sắc như mời gọi, níu chân những vị khách tham quan. Tôi cũng không ngoại lệ, chiếc máy ảnh của tôi chưa bao giờ được khép ống kính lại. Tôi thầm cảm ơn cái quyết định nhanh như chớp của mình. Tôi bất chợt nghĩ đến Hội An, bất chợt mua vé tàu và rồi bất chợt nhìn thấy em.
Em không quá đẹp, không quá nổi bật với những đường nét trên khuôn mặt chỉ thuộc dạng ưa nhìn, nhưng sao tôi không thể rời mắt khỏi em, có lẽ là vì mái tóc ngắn xù cá tính của em chăng? Đột nhiên tim tôi đập lỗi nhịp khi em tiến về phía tôi, dường như em đã phát hiện ra ống kính máy ảnh của tôi từ nãy đến giờ luôn hướng về phía mình. Tôi vờ quay người đi, động tác tôi vụng về đến nỗi tôi tưởng như hai chân tôi đang dẫm lên nhau. Tôi cảm nhận có một sự động chạm nhẹ nhàng trên vai mình, tôi quay ngoắt đầu lại nhìn, là bàn tay em. Tôi thấy mặt mình nóng rang lên.
- Anh chụp dùm em tấm hình được không?
- À… được chứ.
Tôi cười rồi giơ tay ra, đợi chờ chiếc điện thoại từ em. Nhưng không, em nhìn tôi, cười khẽ khàng.
- À… ý em là anh chụp bằng máy ảnh của anh cơ. Điện thoại em hết pin rồi.
- Ủa… em đi du lịch một mình à?
Em khẽ gật đầu. Em định hỏi tôi gì đó nhưng nhìn vào chiếc máy ảnh có dán sticker hình trái tim cùng dòng chữ “I love you” đỏ chói, em lại thôi.
- À… cái này là máy ảnh anh mượn của thằng bạn thân. Máy của anh bảo dưỡng từ trước Tết tới giờ chưa xong.
- Em có hỏi gì đâu mà anh phải giải thích kia chứ! Em thấy góc này đẹp nè, anh chụp dùm em nha!
Nói rồi em bước đến cạnh những chiếc lồng đèn đủ màu đang đua nhau khoe sắc. Em cười, nhưng sao tôi thấy nụ cười ấy phảng phất một nỗi buồn vời vợi. Rồi em quay lưng về phía tôi, dang rộng hai tay. Tôi thầm nghĩ "À là cái trend chụp từ phía sau lưng đây mà". Lúc tôi hạ máy ảnh, em tiến lại gần, nép người vào người tôi để xem ảnh, mái tóc em tỏa ra một mùi hương dịu nhẹ khiến tim tôi chợt thổn thức.
- Tay nghề của anh cũng khá đấy! Để cảm ơn anh, em mời anh ăn kem que nhé! Trời lành lạnh ăn kem mới thích!
Nói rồi em không đợi tôi gật đầu mà bước nhanh tới thùng kem, chỗ các nam thanh nữ tú đang tụ tập lại, nhộn nhịp và vui vẻ lắm. Em níu tay áo tôi, như thân quen, như gần gũi từ rất lâu rồi.
- Anh ăn kem gì? Đậu đen, đậu đỏ, khoai môn hay…
- Anh sao cũng được.
- Em chúa ghét mấy người hay nói sao cũng được, thực tình họ rất là khó tính. - Em vờ nhăn mặt, trông đáng yêu vô cùng.
- À… anh không khó tính lắm đâu. - Tôi cười.
Thế là tôi được em mua theo sở thích của em, cây kem đậu đen mát lạnh, ngọt lịm đã nằm yên vị trên tay tôi. Em còn trẻ con đến mức rủ tôi ăn đua xem ai nhanh hơn, người thua sẽ phải mua tặng người thắng một món quà lưu niệm ở đây. Một chuyện như vậy mà thằng con trai 26 tuổi luôn tỏ ra nghiêm túc như tôi cũng làm theo, tôi ăn nhanh đến mức cổ họng như muốn đóng băng thế mà vẫn thua cuộc. Tôi nhìn em, nghiêng đầu.
- Nè… cô bé, thích quà gì nào?
- Ừm… thì anh tặng gì em sẽ nhận đó, là quà mà.
Em cười lém lỉnh. Nhưng ngay sau đó, em không nói một lời nào nữa, em bước đi nhanh hơn, quan sát những con đường chăm chú hơn, khuôn mặt em trầm tư hơn.
- Hay anh mời em uống một chai bia trong quán pub này nhé!
Tôi ngạc nhiên nhìn em, chưa kịp gật đầu thì em đã bước vào quán. Tôi chậm rãi bước theo em như thể đây là một điều rất tự nhiên. Lần đầu tiên tôi gặp một cô gái lạ lùng như em, dường như em luôn biết cách làm con tim tôi xao động, bồi hồi, khiến tôi không thể làm chủ được hành động của mình nữa.
Quán pub nhỏ được bài trí bằng những vật dụng thủ công đơn sơ nhưng nhìn rất bắt mắt, những chiếc lồng đèn màu vàng được treo ngẫu nhiên trong quán càng tăng thêm ấn tượng cho du khách. Có lẽ vì vậy mà em chọn nơi này chăng? Hay vì một lẽ ngẫu nhiên nào khác? Giọng nói nhã nhặn của cậu phục vụ chen ngang dòng suy nghĩ của tôi.
- Chào em! Lâu quá mới gặp lại em!
- À… lâu quá mới gặp lại anh! Lấy em hai chai bia Huda ướp lạnh nhé!
Em ra vẻ bối rối, định nói gì đó với tôi nhưng rồi lại thôi. Bầu không khí giữa chúng tôi trở nên im lặng lạ thường, chỉ có tiếng nhạc giao hưởng du dương hòa lẫn với tiếng nói cười khe khẽ của những bàn bên cạnh. Sự im lặng ấy chỉ được phá tan khi cậu phục vụ mang hai chai bia lạnh đặt xuống bàn. Em ngước mặt lên, cười tươi rói.
- Anh chụp giúp hai đứa em một tấm hình nhé!
Tôi chưa hết ngạc nhiên vì cái biểu cảm bối rối của em lúc nãy, giờ lại thêm bất ngờ với cái cách em dùng từ “hai đứa em”. Tôi và em, đâu thân nhau đến mức ấy, đâu thể quy chung vào ba từ ấy một cách dễ dàng như vậy? Nhưng kỳ lạ thay, sự rung động từ đâu ào tới khiến lý trí tôi dường như bị ru ngủ, tôi vẫn lặng lẽ nhìn em, lặng lẽ mỉm cười trước những hành động lạ kỳ của em.
Cậu phục vụ cầm chiếc máy ảnh lấy liền ra, em ra hiệu cho tôi ngồi lại gần để cả hai cùng lọt vào khung ảnh! Bức hình ấy tự nhiên đến mức nếu ai xem nó có thể nghĩ rằng chúng tôi đang chìm đắm trong một mối tình lãng mạn. Em cầm bức ảnh, chậm rãi bước lại phía quầy bar, em lấy bút ghi gì đó phía sau tấm hình, rồi em kẹp nhanh vào những tấm hình có sẵn ở đó. Cái cách lưu giữ kỷ niệm này không mới, chỉ có điều đây là lần đầu tiên tôi đồng ý để người ta chụp hình cho mình mà thôi.
Không khí phút chốc lại trở lại trạng thái thinh lặng lúc đầu. Em vẫn ngồi đối diện tôi, nhưng sao tôi thấy em xa vời quá, ánh mắt em dường như chưa một lần nhìn về phía tôi, đôi mắt đẹp ấy luôn hướng về phía cánh cổng của quán pub như chờ đợi, như mong ngóng một điều gì đó. Thế là tôi tha hồ quan sát em, đôi mắt em đẹp hơn khi trầm tư, đôi má lúc nào cũng ửng hồng trên nền da trắng sáng tự nhiên, cái sống mũi không quá cao nhưng rất hợp với khuôn mặt nhỏ nhắn của em. Đột nhiên, em quay sang nhìn tôi cười, nụ cười em đẹp đến lạ. Tôi lúng túng vờ nhìn sang hướng khác nhưng lại bị em phát hiện.
- Anh làm vậy lỡ em nghĩ anh rung động với em thì sao?
Tôi ấp úng chưa biết nói gì thì em lại tiếp.
- Em tên Đan Hạ, còn anh?
- Anh tên Minh…
Một dòng người đi ngang qua quán, vài vị khách trong quán hòa vào dòng người và em cũng là một trong số đó. Em chạy như bay, đến khi tôi định thần lại thì em đã không còn ngồi ở đây nữa. Tôi chơ vơ, lạc lõng dạo bước giữa Hội An rực rỡ, cổ kính. Cảm giác trống vắng xâm chiếm toàn bộ tâm hồn tôi, tôi thấy toàn thân lạnh toát.
Phố cổ thưa người, thế mà cô gái mảnh khảnh mặc chiếc áo hoddie màu đen cá tính đã không xuất hiện. Và cả đêm hôm sau, hôm sau nữa, em cũng không xuất hiện…
2. Tôi đang đắm chìm trong cơn mơ ảo diệu như cổ tích, ở đó, tôi là một nàng công chúa hay cười, và chàng bạch mã hoàng tử của tôi đã xuất hiện vào một đêm trời se lạnh, chàng ấy mặc chiếc áo khoác dài màu xám… Chợt điện thoại tôi reo vang. Tôi quờ quạng cầm lấy cái vật đang gây ồn ấy, là chị Linh – chị bạn thân của tôi trước khi trở thành giám đốc hiện tại của tôi.
- Nè! Đan Hạ! Giờ này mà em vẫn còn ngủ à?
- Thì chủ nhật mà chị! – Tôi nũng nịu.
- Rồi mai em có đi về quê Tuấn chơi không?
- Em đã nói không đi rồi mà chị! Em ngủ tiếp đây!
Tôi cúp máy và tiếp tục chìm vào giấc ngủ với hi vọng sẽ được mơ tiếp giấc mơ vừa qua. Thế mà chỉ chưa tới một phút sau, chuông điện thoại lại reo. Không ai khác vẫn là chị Linh.
- Em đi đi mà! Ai mà không biết chủ nhà luôn mong ngóng sự có mặt của em nhất, em không đi thì còn gì vui. Nghĩ mà coi, mai là kỷ niệm thành lập công ty, em làm với chị từ những ngày mới thành lập, em làm vậy sao mà được…
- Rồi… rồi em đi!
Chị Linh cười khanh khách, chắc khuôn mặt chị ấy lúc này mãn nguyện lắm đây. Tôi nằm đó, cố lắm nhưng cũng không thể ngủ lại được. Tôi nghĩ về Tuấn, một người đàn ông mà được cả hội chị em công ty tôi bình chọn thang điểm 9,75/10. Cái thang điểm mà tôi luôn cho rằng quá khoa trương, lố bịch. Có thể vì tôi không ưa cái nét đẹp lãng tử pha chút thư sinh ấy, có thể vì tôi không thích cái giọng nói ấm áp quá mức ấy hay cũng có thể vì Tuấn gợi cho tôi nhớ đến một người, một người mà tôi đã để vụt mất trong khoảnh khắc chỉ vì mãi đuổi theo một bóng hình xưa cũ, phù phiếm.
Hội An đêm mùng 8 Tết hiện về. Tôi quyết định diện cái áo hoddie đen mà ngày ấy, người ấy đã tặng tôi để hẹn đến hôm nay sẽ cùng mặc, cùng nhau rong chơi khắp các con đường đẹp như tranh vẽ ở phố cổ. Thế mà hôm nay tôi lại đang ngẩn ngơ, trơ trọi một mình với bao nỗi nhớ nhung đeo đẳng.
Câu nói “Chúng ta chia tay đi” tôi đã được nghe cách đây 6 tháng nhưng sao cứ ngỡ là mới hôm qua. Bạn tôi nói tôi quá hoang tưởng khi cứ nghĩ rằng vì một lý do khó nói nào đó mà anh chia tay tôi, thế mà tôi vẫn ôm cái vọng tưởng ấy, băng qua bao nhiêu tỉnh thành trên chuyến tàu đầu năm để đến đây. “Biết đâu anh cũng sẽ đến” là tia hy vọng đã thắp lên trong tôi cả mùa Tết năm ấy. Mà tôi đâu có sai, anh đã đến thật nhưng có điều anh không đến Hội An một mình. Dáng người cao dong dỏng thân quen, mái tóc bồng bềnh đặc trưng đang sánh bước cùng một cô gái nhỏ nhắn, diện chiếc váy jean dài qua gối. Cả hai mặc áo hoddie cặp, một cặp áo màu trắng in những họa tiết ngộ nghĩnh sau lưng mà điểm nhấn là những trái tim màu đỏ rực, nổi trội. Hình ảnh trước mắt tôi như cái búa tạ đang đập nát tấm kính mang tên hy vọng hão huyền của tôi. Tôi sững sờ trong giây lát, đưa mắt nhìn ngắm những cái lồng đèn rực rỡ sắc màu, những màu sắc ấy nhòe đi vì những giọt nước mắt đang cứng đầu lăn ra, mặc cho tôi đã cố gắng kiềm chế đến cỡ nào chăng nữa.
Bỗng tôi có cảm giác như ai đó đang dõi theo mình, đưa mắt nhìn phía sau thì thấy cái ống kính máy ảnh đang vụng về đổi hướng. Chợt trong tôi nảy ra một ý định, tôi tiến lại gần và tiếp cận anh. Nhìn người con trai ấy đang lúng túng, sao tôi thấy đáng yêu đến thế. Tôi thầm nghĩ, giá mà gặp anh ở hoàn cảnh khác thì hay biết mấy. Thế là tôi kéo theo anh, chụp hình, thi thố ăn kem, dạo chơi phía sau cặp trai gái ấy. Tôi vờ cười, vờ vui, vờ hạnh phúc rất tự nhiên, đủ gần để lọt vào tầm nhìn của người cũ, đủ thân mật để người cũ tin rằng chúng tôi là một cặp.
Dòng người từ đâu xô tới, tôi cuống cuồng vì hai chiếc áo hoodie đã vụt khỏi tầm mắt. Tôi băng qua bao nhiêu con đường với biết bao ngã rẽ nhưng vô vọng. Chợt nhớ đến một nơi, cái nơi mà chúng tôi từng gửi gắm bao nhiêu kỷ niệm đẹp lúc mới yêu. Và quả thật, người cũ đã đến nơi ấy, cũng ngồi vào vị trí bàn ấy, chỉ có điều người con gái ấy không phải là tôi mà thôi. Lòng tôi quặn thắt khi hồi tưởng về những kỷ niệm xưa cũ, tôi mải miết đắm mình trong những dòng suy tư ấy mà khi bừng tỉnh, họ đã không còn ngồi ở đó nữa.
Tôi bất giác chạy theo, mang nỗi tìm kiếm chênh vênh đến mọi nẻo đường lung linh giữa phố cổ. Đôi chân tôi quá mỏi mệt, có lẽ nó không muốn đuổi theo cái bóng hình ấy nữa, nó khụy xuống, rã rời. Chợt tôi thấy tim mình nhói đau khi nhận ra, tôi đã bỏ mặc người con trai ấy, người con trai ngờ nghệch đến mức tin rằng điện thoại tôi hết pin thật, người con trai đáng yêu đến mức cùng tôi chơi cái trò thi thố ăn kem trẻ con, người con trai kiên nhẫn đến mức đi cùng tôi đến mọi nẻo đường, người con trai ấm áp đến mức dù có vẻ không thích chụp hình kỷ niệm tại quán nhưng vẫn tạo dáng cùng tôi. Chắc giờ anh đang hoang mang, hụt hẫng lắm. Như có một sự thôi thúc vô hình nào đó, tôi chạy lại quán pub nhưng anh đã không còn ngồi ở đó nữa. Chỉ còn một mình anh phục vụ đang dọn những chiếc ghế gỗ ngoài vỉa hè vào trong. Nhìn tôi, dường như anh hiểu tôi đang nghĩ gì.
- Sao Đan Hạ lại như vậy? Bỏ rơi cậu ấy để chạy theo người cũ, rồi em thấy có tốt hơn không hay chỉ thêm tổn thương, đau khổ?
- Anh ấy… anh ấy… đợi lâu không?
- Cậu ấy đã đợi thêm 1 tiếng và có hỏi anh về em nhưng thật tiếc là anh chỉ biết tên em mà thôi.
Nghe đến đây, tôi có cảm tưởng như mình đã bỏ lỡ một chuyến tàu mới của cuộc đời chỉ vì mải miết bận tâm với toa tàu đã hỏng. Tôi như bị nhấn chìm xuống đáy của cái vực sâu mang tên tiếc nuối.
- Hay em để lại số điện thoại ở đây, biết đâu ngày mai cậu ấy sẽ quay lại. – Anh phục vụ nói.
Tôi im lặng nhìn anh một lát, suy nghĩ vài giây. Tôi nói.
- Chắc không cần đâu anh! Nếu có duyên thì sẽ gặp lại.
Thời gian trôi nhanh thật, mới đó cũng gần một năm rồi. Có lẽ mùng 8 Tết năm nay tôi sẽ lại đi Hội An, biết đâu, biết đâu được tôi sẽ tìm thấy anh.
Nghĩ đến đây, tôi mỉm cười bật dậy, bắt đầu một ngày mới tràn đầy năng lượng cùng với miếng bánh mì phết bơ và ly cà phê thơm nức mũi. Tôi bắt đầu thu dọn quần áo, tôi chọn những bộ trang phục đơn giản nhất, gọn gàng nhất vì cái thói quen thích vận động và không mê chụp hình sống ảo của mình.
Chuyến xe nhộn nhịp tiếng cười nói, hát hò khiến cho những con người ngồi trên xe ai cũng rộn ràng, náo nức hẳn. Tôi cũng không ngoại lệ, sao tôi thấy con tim mình lại hừng hực thế này, như thể sắp có một điều bất ngờ nào đó sẽ đến với tôi.
Mặt trời đứng bóng, chiếc xe dừng trước căn nhà đậm chất Nam Bộ, rộng rãi và thoáng mát. Sân nhà dư sức đậu được 5 chiếc xe khách 29 chỗ ấy chứ. Bố mẹ Tuấn đon đả đón khách, sự nhiệt tình ấy khiến cả thảy chúng tôi đều vui mừng, thích thú. Chúng tôi ngồi vào bàn ăn đã được dọn sẵn với bao nhiêu là món ăn dân dã nhưng vô cùng hấp dẫn. Không biết từ bao giờ, cả công ty thông đồng với nhau chừa cho tôi chỗ ngồi cạnh Tuấn. Thấy tôi đang tìm kiếm một chỗ ngồi khác, chị Linh nhanh nhảu chỉ tay vào chỗ trống ấy, nói.
- Đan Hạ, ngồi đi em! Vị trí đẹp nhất nhường cho em đó!
Tôi khẽ cười và bước lại, lẽ dĩ nhiên là vì sự có mặt của bậc phụ huynh chứ nếu không thì sự đanh đá của tôi sẽ được vận dụng hết mức. Lúc chúng tôi bắt đầu thưởng thức những món ngon thì một giọng nói từ bên ngoài vọng vào, giọng nói trầm ấm, thân thương.
- Chào cả nhà! Hôm nay đông vui quá nhỉ?
Tôi đánh rơi đôi đũa đang cầm trên tay khiến sự chú ý của mọi người đều đổ dồn vào tôi, kể cả anh. Anh ngạc nhiên nhìn tôi, định nói gì đó nhưng Tuấn lên tiếng.
- Em tưởng chiều anh mới ghé! Xin giới thiệu với mọi người, đây là anh Minh – anh họ của Tuấn. Anh ấy sống với ba mẹ trên thành phố, thỉnh thoảng về quê chơi thì ở nhà Tuấn.
- Ồ… anh em họ mà nhìn giống nhau ghê ha… - Tiếng bàn tán của hội chị em bắt đầu xôn xao.
Anh cười chào tất thảy mọi người. Đột nhiên, anh đưa mắt nhìn sang tôi và Tuấn, ánh mắt anh lộ rõ vẻ hoài nghi pha chút tiếc nuối. Trái tim tôi đang đập thình thịch trong lồng ngực và dường như tôi không thể kiểm soát được cảm xúc của mình khi nhận thấy khuôn mặt tôi đang bừng bừng từng cơn. Tôi xin phép chạy ra phía sau nhà. Những cơn gió đồng lồng lộng mang theo mùi cỏ cây giúp tôi thấy thoải mái hẳn, lúc tôi trở lại bàn ăn, Tuấn lo lắng hỏi.
- Đan Hạ không khỏe à? Ăn ít cháo cá lóc này nha!
Tôi khẽ gật đầu, cử chỉ ân cần ấy của Tuấn khiến cả công ty tôi ồ lên, ai nấy đều cười khoái chí bởi lẽ chưa bao giờ tôi chịu nhận sự quan tâm của Tuấn như bây giờ. Chỉ có anh, riêng đôi mắt anh cứ xao lãng, mơ hồ khiến lòng tôi nghẹn lại.
- Chú có hái sẵn mấy buồng dừa xiêm, tụi con ăn xong thì chặt uống cho mát rồi nghỉ trưa nha! Cô chú vào nghỉ trước đây! – Ba Tuấn nói.
- Dạ… - Cả công ty tôi đồng thanh đáp.
Những trái dừa xiêm ngọt lịm dường như không thể xoa dịu được vị đắng chát mang theo bên tôi từ nãy đến giờ. Tôi vẫn quan sát anh, cái dáng người thanh mảnh ấy dường như đã đầy đặn hơn trong chiếc áo sơ mi màu trắng, đôi mắt ấy dường như đẹp hơn khi phảng phất một nỗi buồn. Tôi nghe tim mình thôi thúc, nhân lúc mọi người đều đi vào nhà nghỉ trưa, tôi tiến lại gần anh.
- Anh… lúc đó em…
- Chuyện qua lâu rồi, em không cần nhắc lại làm gì! Nếu không gặp em có lẽ anh cũng đã quên mọi chuyện. – Giọng anh lạnh ngắt.
Những lời ấy sao khiến tim tôi đau đớn, tái tê thế này. Tôi thấy mũi mình cay cay, cổ họng nghèn nghẹn không nói thêm được lời nào. Tôi ngoảnh mặt tính bước vào nhà thì Tuấn xuất hiện.
- Sao rồi anh Minh? Anh đã gặp được cô gái ở Hội An năm ấy chưa?
- Cô gái… cô gái… nào? – Giọng anh ấp úng.
- Thì cô gái kỳ lạ khiến anh hủy chuyến đi Đà Nẵng để ở lại Hội An thêm hai đêm để đợi, cô gái khiến anh luôn nhớ nhung, thổn thức, anh còn định Tết năm nay sẽ đi Hội An còn gì.
Anh im lặng nhìn về hướng khác. Tôi nghe tim mình xốn xang lạ thường, quay đầu lại nhìn anh. Khuôn mặt anh lúng túng, ngượng ngùng không khác mấy với lần đầu chúng tôi gặp nhau. Chợt mọi cảm xúc nồng nhiệt tôi mang bên mình bấy lâu nay lại ùa về. Và ngay bây giờ, ngay chính nơi này đây, tôi không muốn để lỡ chuyến tàu ấy một lần nào nữa. Tôi bước lại gần anh, mỉm cười.
- Thật tình cờ là em cũng đã gặp một chàng trai đáng yêu ở Hội An vào một ngày se lạnh đầu năm, dù hơi muộn nhưng em cũng kịp nhận ra rằng em đã yêu người ấy từ cái nhìn đầu tiên. Còn Tuấn, em nghĩ là em không thể đón nhận tình cảm của anh được, anh hãy tìm một người con gái khác tốt hơn em anh nhé!
Cả hai anh em ngẩn người nhìn tôi, mỗi người một biếu cảm riêng nhưng tôi biết, thứ tôi cần làm lúc này là bước nhanh vào nhà trước khi khuôn mặt ửng đỏ như mận chín của tôi bị một trong hai phát hiện ra.
3. Hội An năm nay trời lạnh hơn năm ngoái nhưng sao tôi không thấy lạnh tí nào, có lẽ là nhờ hơi ấm từ bàn tay em chăng? Tôi cũng không biết nữa. Tôi chỉ biết lúc này đây, tôi đang song hành cùng người con gái ấy, người con gái dễ thương nhất mà tôi từng gặp, người con gái đã chủ động tiếp cận tôi dù bằng cái mục đích không mấy tốt đẹp, người con gái đã chủ động nói yêu tôi để tôi có đủ lòng tin rằng không phải chỉ mình tôi luôn đơn phương chờ đợi. Tôi quay sang nhìn em, hôn nhẹ lên đôi má đang ửng hồng của em khi cậu phục vụ giơ cái máy ảnh lấy liền lên chụp, tôi nghe tim mình đập rộn ràng hòa lẫn với ánh đèn vàng dịu nhẹ, thanh tao. Và tôi hỏi em.
- Em đã ghi gì đằng sau bức ảnh chụp cùng anh năm ngoái vậy?
- À… đó là “Anh ấy đúng là gu của mình, tiếc là chưa đúng lúc…”
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/neu-da-la-dinh-menh-nw233456.html