Làm dâu không đáng sợ, sống chung với mẹ chồng càng không đáng sợ, đáng sợ nhất là lấy nhầm chồng

19:14' 26-12-2019
Nhưng khi chị nhận ra anh là người đàn ông tử tế bấy lâu chỉ có trong tưởng tượng của chị thì cũng là lúc chị phát hiện ra lịch sử đang lặp lại.


    Tôi gặp chị trong một chiều đông ấm áp, khi Hà Nội vừa đi qua cái rét buốt và mưa lắc rắc. Chị bảo, ánh nắng chiều nay chẳng khác nào ngày cuộc đời chị bước sang một trang mới. Đó là cái nắng đẹp nhất giữa ngày đông.

    Chị là một cô gái sắc sảo, khéo léo, vậy mà không hiểu sao cách đây 15 năm chị lại bị chính người đàn ông mình yêu thương và tin tưởng đẩy ra khỏi ngôi nhà ấy. Họ gọi chị là: "Con Sao Chổi".

    Lên xe hoa năm 20 tuổi - ở cái tuổi bạn bè đồng trang lứa còn ấp ủ bao ước mơ, dự định thì chị theo chồng bỏ cuộc chơi. Nhưng chị không giống các cô gái "tầm gửi" khác. Ngày đó chị đã làm ra tiền, thậm chí thu nhập còn gấp đôi chồng. Đối với chị chẳng có một giai đoạn nào là phù hợp để kết hôn cả, khi tình yêu đã đủ chín thì cưới thôi.

    Màn

    Tranh minh họa

    Và chị bước vào hôn nhân với một bầu trời hi vọng. Nhưng sóng gió chính thức bắt đầu ngay ngày đầu chị về làm dâu.

    "Hai đứa định thế nào? Vàng cưới, nhà cửa, tiền nong?", đó là câu đầu tiên mẹ chồng hỏi chị. Chẳng kịp bất ngờ hay lắp bắp hỏi lại ý bà, chồng chị đã đáp chắc nịch: "Mọi thứ cứ theo ý mẹ đi ạ".

    Nếu ai hỏi từ khi nào chị mất niềm tin vào hôn nhân thì chắc chắn là kể từ thời khắc đấy. Chị không được nghe chồng mình hỏi han hay trao đổi bàn luận gì trước. Số tiền vàng sau cưới là tài sản chung mà anh lại buông thõng một câu để mẹ quyết. Tuổi còn non nớt lại chân ướt chân ráo mới về, chị chẳng đủ dũng cảm để cãi lại.

    Chị làm ra tiền mà như ăn nhờ ở đậu, mọi thứ đều phải nhất nhất nghe theo mẹ chồng vì chồng chị chưa bao giờ có chính kiến. Cho đến ngày đã quá sức chịu đựng, bị hành hạ cả về thể xác lẫn tinh thần, bị coi như một cỗ máy kiếm tiền và kẻ không chung dòng máu, chị đã cãi lại mẹ chồng, sau gần 2 năm làm thân "trâu ngựa": "Con không phải là giúp việc. Con là con dâu mẹ, là vợ của chồng con, con cần được tôn trọng đúng nghĩa".

    Thật nực cười, chị ăn trọn 1 cái tát từ mẹ chồng rồi bị đuổi khỏi nhà. Đến khi còn niềm hi vọng lớn nhất là chồng mình thì anh trả lời chị: "Anh xin lỗi, mẹ thì anh chỉ có một. Bố đã mất sớm, mình mẹ nuôi anh khôn lớn vất vả lắm. Xin lỗi em!". Cuộc hôn nhân đầu tiên của chị kết thúc như thế, không con cái, không tài sản chung, không sự ràng buộc.

    Màn

    Tranh minh họa

    Người ta thất bại hôn nhân còn có đứa con làm động lực, chị chẳng có gì. Ở tuổi 22 chị đã mang danh 1 đời chồng, tay trắng với chồng chất vết thương, chị không dám mơ ước một người đàn ông nào tử tế đến bên đời mình nữa.

    Chị tập trung cho công việc, 5 năm sau thì chị gặp anh trong một lần cấp cứu. Có lẽ là định mệnh. Chị 1 thân 1 mình ở nơi phồn hoa đô hội, đau ruột thừa giữa đêm không nhờ nổi được 1 người quen. Chị vật vã trong bệnh viện thì được người bác sĩ điển trai tận tình giúp đỡ. Kể từ ấy họ bước vào thế giới của nhau, tự nhiên như một điều tất lẽ dĩ ngẫu sẽ xảy đến trong cuộc sống.

    Nhưng khi chị nhận ra anh là người đàn ông tử tế bấy lâu chỉ có trong tưởng tượng của chị thì cũng là lúc chị phát hiện ra "lịch sử" đang lặp lại. Anh cũng là con trai một, bố anh đã qua đời được 5 năm và anh hiện sống cùng mẹ.

    "Nếu cưới nhau chúng mình có thể ở riêng chứ?", câu hỏi thật sự nghiêm túc chị dành cho anh, bao gồm cả nỗi sợ hãi nhuốm màu quá khứ. Anh bình thản đáp: "Vì sao? Nếu em muốn thì cũng được nhưng anh nghĩ công việc của 2 đứa mình thì nên ở cùng mẹ. Mẹ vừa đỡ buồn mà sau này có cháu mẹ cũng đỡ đần vợ chồng mình nữa".

    Chị cười chua chát, cảm giác tình yêu hiếm hoi này đã kết thúc và bế tắc từ giây phút ấy. Chị đã sai lầm năm 20 tuổi, sao có thể lặp lại sai lầm ấy vào năm 28 tuổi được chứ? Thôi thì cái tình yêu này cứ xem như một trò chơi, gió thoảng mây bay cho cuộc đời bớt cô quạnh.

    Rồi cũng đến ngày anh đề nghị dẫn chị về nhà chơi. Đằng nào cũng không xác định cưới nên chị chiều lòng anh. Quả thật mẹ anh gần giống như những gì mà anh miêu tả nhưng vẫn không thể che lấp cơn ác mộng 8 năm về trước.

    Hết bữa cơm, bất ngờ anh nắm tay chị trước mặt mẹ mình cất tiếng: "Mẹ ạ, cô ấy thiệt thòi lắm. Mẹ cô ấy mất ngay từ khi cô ấy chào đời. Cô ấy cũng đã thất bại trong cuộc hôn nhân dại khờ đầu tiên. Con muốn từ giây phút này, mẹ hãy coi cô ấy như con gái. Vì đây là người con yêu nên con mong mẹ cũng sẽ yêu cô ấy nhiều như con yêu cô ấy".

    Chị rất bất ngờ, cũng vì câu nói ấy mà chị quyết định "mạo hiểm" lần nữa, đặt cược cuộc đời mình vào lần thứ 2 này.

    Màn

    Tranh minh họa

    Mẹ chồng chị về hưu, cả ngày chỉ quanh quẩn vườn tược, tập thể dục, xem phim đọc báo. Vì thế kể từ ngày có con dâu, nhà thêm người bà bảo: "May quá, mẹ có thêm việc để làm". Có những món ăn xem trên tivi chị chỉ buột miệng nói ra mà bà cũng làm cho bằng được. Nhiều người nói chắc chị chịu bất hạnh nhiều quá, chị tốt phúc nên mới có được bà mẹ chồng quá tuyệt vời như thế.

    Một ngày tình cờ gặp lại chồng cũ, anh ta hỏi chị: "Em còn trách mẹ không? Em có ghét bà không? Nếu ngày ấy không phải vì mẹ thì em có muốn ly hôn với anh không?". Chị cười nhạt, ánh mắt đầy thâm trầm, chị nhẹ nhàng đáp: "Tôi chưa bao giờ trách mẹ anh. Mẹ anh không có lỗi trong cuộc hôn nhân của chúng ta. Người đẩy tôi ra đường là anh, người ép tôi kí vào đơn ly hôn là anh, người tuyệt tình cũng là anh. Mẹ anh bắt anh lựa chọn nhưng anh có quyền đưa ra quyết định cuối cùng. Tôi phải cám ơn mẹ con anh vì tất cả mới đúng".

    Chị nói rằng đã lâu chị không nhớ về quá khứ hay nghĩ mình còn thù ghét mẹ chồng cũ. Người ta chỉ nhớ về quá khứ khi hiện tại không được hạnh phúc và khi lòng người lúc nào cũng tràn đầy tình yêu người ta sẽ không còn muốn oán hận một ai nữa. Vì trái tim ấy dùng để yêu thương hết rồi.

    Hôn nhân khác tình yêu ở chỗ chúng ta phải sống phụ thuộc vào nhiều người, nhiều yếu tố. Thế nhưng chúng chỉ có quyền xoay quanh chúng ta, thử thách chúng ta chứ không thể biến đổi cả một con người. Một người mẹ chồng cay nghiệt chỉ là thứ "gia vị" đắng chát cho cuộc hôn nhân ấy. Hạnh phúc hay khổ đau, tiếp tục hay dừng lại là do mỗi người tự quyết. Đừng đổ lỗi cho một ai đó khiến cuộc đời bạn thay đổi.

    Làm dâu không đáng sợ, sống chung với mẹ chồng càng không đáng sợ. Đáng sợ nhất là lấy nhầm một người chồng không hiểu đúng sai phải trái, không sẵn sàng đứng ra bảo vệ vợ trước sóng gió ngoài kia. Và khi ấy chắc chắn một điều, ly hôn đúng lúc luôn luôn là quyết định đúng đắn của một người phụ nữ trưởng thành.



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
Catholic Regional College Sydenham Vùng: Sydenham. Phone: 9361 0000
Xem thêm

Article sourced from AFAMILY.

Original source can be found here: http://afamily.vn/man-bat-me-chong-ket-lieu-cuoc-hon-nhan-toi-te-va-cau-tra-loi-tham-thuy-danh-cho-chong-cu-sau-8-nam-gap-lai-cua-co-vo-ban-linh-20191225224222382.chn


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ