Kí ức đẹp tới đâu rồi cũng chỉ là kí ức
Những chưa nắng chói chang bạn đã từng đi nghịch cát để xây thành phố mi ni. Còn tôi mỗi khi nhớ về tuổi thơ cả cơn sóng kí ức niềm vui luôn dâng trào lên mãnh liệt. Chính bản thân đã từng nhẹ nhàng nhảy qua thành giường trốn mẹ đi chơi, cũng chính mình đi khắp làng này xóm nọ, đi khắp nơi để tìm tòi khám phá.
Và cũng chính tôi đã từng nhiều lần nghịch ngợm rồi bị những trận đòn nhớ đời. Có lẽ với một cô bé ở vùng quê thì tuổi thơ với quê hương đồng ruộng, ngây ngô không biết tới điện thoại, laptop hay wifi chính là điều tươi đẹp nhất rồi.
Lớn lên một chút sẽ có những chuyển biến và nó bắt đầu bằng những nhung nhớ gọi là tình yêu ve sầu.
Bạn nghĩ sao về tình yêu ve sầu? Khi chúng ta trưởng thành hơn chúng ta sẽ thấy nó rất có gì đó gọi là trẻ nít như người ta hay nói. Cơ mà bạn có hay không nhận ra khi ấy chúng ta đơn thuần lắm không hề có những kiểu mẫu khắt khe. Chúng ta chỉ nghĩ rằng cậu ấy đang làm gì, cậu ấy có thích mình không hay đơn giản chỉ là suy nghĩ vu vơ về họ.
Không chỉ biết yêu khi ấy chúng ta đã biết rằng chúng ta đã lớn hơn, đã bắt đầu cảm nhận được không vui của cuộc sống. Chúng ta bị so sánh bị phán xét, chúng ta bị dòm ngó bằng những ánh nhìn, bằng câu nói “Con gái dạo này lớn quá nhỉ học hành không ra sao thì lấy chồng, được bằng nửa đứa kia lại tốt”.
Thành thật đi chỉ có chúng ta thôi, nếu bạn đã trải quá như vậy hẳn chẳng vui vẻ gì. Mà khi ấy chúng ta thường có tâm lý phản kháng thầm trong suy nghĩ. Sinh ra giữa vũ trụ bao la và chúng ta tại sao lại bị so sánh.
Lớn thêm một chút, chúng ta cảm nhận dần những áp lực từ cuộc sống. Lớp 10 vô tư hay là mông lung cũng đều có. Khi ấy chúng ta nghĩ rằng còn lâu lắm nữa mình mới lớn.
Vậy thì quên đi thời gian trôi nhanh như khi bạn ăn miếng bánh ngon vậy. Không có chờ đợi, không có hối hận và cũng chưa kịp hối tiếc đâu. Còn nhớ chính bản thân tôi đã từng nghĩ rằng thời gian của bản thân còn rất nhiều. Nhưng có lẽ khi tôi nghĩ vậy thì có những người khác đã dành giây phút ngắn ngủi ấy để ghi nhớ nhiều thứ khác.
Cho tới lúc áp lực dồn một lúc như núi ập xuống bạn. Lúc đó chúng ta mới biết thời gian không hề hỏi bạn có sẵn sàng hay chưa mà nó cũng như con người nó bỏ cho bạn thời gian cũng để thu lại kết quả mà thôi. Đừng ảo tưởng rằng bạn không cần làm gì mà tự khắc khi lớn bản thân ta sẽ tốt lên.
Chúng ta hãy nhớ rằng không có gì là tự dưng lại có được dễ dàng, càng dễ có thì càng dễ mất đi.
Niềm vui thuở nhỏ chỉ là hồi ức về thời gian tươi đẹp mà thôi, hãy thoát ra khỏi nó. Hãy mạnh mẽ đối diện khó khăn phía trước để bản thân ở phiên bản hoàn hảo nhất và không ngừng tiến bộ.
Hãy để lại kí ức thơ ấu mãi sâu trong tim bạn để lại ngọn lửa tuổi thơ bùng cháy và đâu đó giúp bạn nuôi giữ những hồi ức tươi đẹp đi giữa cuộc đời đầy khắc nghiệt này. Bởi kí ức đẹp tới đâu rồi cũng chỉ là kí ức, chỉ mạnh mẽ đối diện mới giúp bạn vững chân đi giữa cuộc đời này.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/manh-me-se-giup-ban-vung-chan-di-giua-cuoc-doi-nay-nw228045.html