Không có đam mê, không có thiên tài
Tôi không dám đảm bảo làm theo ý muốn, đam mê là tất cả và đúng nhất, nhưng tôi nhận thấy việc chúng ta tôn trọng và giữ vững đam mê, sở thích của mình là một trong những bước đệm để phát triển sau này.
"Đam mê" là hai chữ tồn tại và đi theo con người suốt đời. Đam mê là những điều bạn muốn làm, bạn yêu thích và bạn trân quý nó. Nó cũng giống như một "người bạn thân" giúp ta khám phá ra thế mạnh, năng lực tiềm ẩn bên trong.
Tôi có một người bạn, cậu ấy cực kì thích vẽ và mong muốn trở thành một hoạ sĩ du ngoạn khắp thế giới. Nhưng cậu ấy luôn che dấu niềm đam mê của mình, đến khi lựa chọn ngành học cậu ấy lại chọn ngành Marketing.
Tôi có hỏi cậu ấy: "Này, không phải cậu rất muốn trở thành hoạ sĩ sao? Tại sao lại chọn Marketing?"
Ánh mắt cậu ấy rất buồn: "Gia đình tớ không thích tớ suốt ngày vẽ vời, họ muốn tớ học Marketing."
Tôi thật sự rất tiếc cho tài năng của cậu ấy, cuối cùng cậu ấy học Marketing theo mong muốn của gia đình. Vì học trong ngành mình không yêu thích, sau khi tốt nghiệp cậu ấy chán nản và khó khăn trong việc tìm kiếm việc làm.
Còn bạn thì sao? Bạn có đang theo đuổi đam mê của chính mình không? Trong một khoảnh khắc nào đó bạn sẽ nhận ra đam mê đã đưa bạn đến vùng đất kỳ diệu mà trước đây bạn chưa có cơ hội được đặt chân đến, một thế giới mới dần mở ra trước mắt bạn. Vì sao ư? Đơn giản thôi, khi bạn có đủ dũng khí băng sông lội suối, vượt qua hàng rào đầy gai góc thì bạn sẽ đứng trên đỉnh núi của riêng mình, kiêu ngạo ngước nhìn về phía trước.
Hãy tưởng tượng rằng, bạn bị lạc trong một khu rừng chỉ có bóng tối, không có lấy một chút ánh sáng nào. Khi đó bạn sẽ làm gì? Bỏ chạy, mặc kệ mọi thứ và dần chết mòn hay sống luôn trong rừng?
Sẽ có người chọn cách bỏ chạy vô phương vô hướng, cứ chạy mãi mà không biết mình đang chạy đi đâu. Cũng sẽ có người chọn cách phó mặc để rừng âm u bao phủ lấy mình, chẳng thèm để tâm cứ để mỗi ngày trôi qua trong đêm tối.
Nếu là tôi, tôi sẽ không để bản thân bị vùi dập trong cánh rừng đó. Bởi tôi tin rằng "sau cơn mưa trời lại sáng", đằng sau khu rừng tăm tối này chắc chắn là thế giới đầy nhiệm màu: có ánh sáng, có con người. Tôi sẽ tìm mọi cách để thoát ra cho dù chỉ còn một chút hy vọng mong manh đi chăng nữa. Thoát ra rồi ánh sáng mặt trời lại về thôi.
Bạn lạc trong rừng âm u và cách bạn lựa chọn thoát ra hay ở lại cũng giống như việc giữ vững hay bỏ lại đam mê cháy bỏng của mình. Thoát ra khỏi khu rừng cũng đồng nghĩa với việc tìm thấy và thực hiện giấc mơ bạn chọn, nếu bạn ở lại tức là bạn đã chôn vùi giấc mơ của mình vào bóng tối.
Bạn thấy đấy, không dễ dàng gì theo đuổi được ước mơ nhưng một khi đã tìm thấy đam mê rồi bạn hãy can đảm vượt qua mọi rào cản thách thức. Tôi biết, để đi theo thứ mình đã chọn không đơn giản. Nhưng bạn à, mỗi người không có lần hai quay về thanh xuân, không có cơ hội quay về quá khứ, chúng ta chỉ sống một lần và ra đi mãi mãi vào cõi vĩnh hằng. Vậy nên đừng để đam mê của bạn bị cản trở, hãy bảo vệ nó và thực hiện đến cùng.
"Thanh xuân" sẽ là cuốn nhật kí ghi lại hành trình theo đuổi khát vọng của chúng ta. Cuốn nhật kí ấy chắc chắn sẽ có những trang đầy đặn con chữ, nhưng cũng sẽ có những trang còn trống để lại nhiều dòng kẻ. Và việc chúng ta cần làm là lấp đầy những khoảng trống đó bằng nỗ lực, bằng sự nhiệt huyết theo đuổi ước mơ, theo đuổi đam mê của chính chúng ta.
"Không có đam mê, không có thiên tài " - Theodor Mommsen
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/hay-giu-vung-dam-me-cua-ban-nhe-nw245978.html