Ế ẩm có được gọi là neo đơn?
44 tuổi tính cả tuổi mụ có được gọi là người già? Và ế ẩm thì có được gọi là neo đơn? Đăng ký tham gia hội người già neo đơn, giải thích cụ thể như thế với Phường mà họ không đồng ý. Chán.
Khuôn mặt phổ thông, dáng trung bình, công việc ổn định, kiểu phụ nữ gặp nhan nhản ngoài đường, không có gì đặc biệt xuất chúng, nên ế cũng rất tự nhiên. Và thật sự, tôi cũng không mấy phiền lòng về điều đó. Ngoại trừ mẹ tôi. Vâng, tôi nghĩ các bà mẹ nào thì cũng như mẹ tôi thôi, quả bom 44 năm tuổi trong nhà, lo chứ.
Hiện tại thì tôi đang không có ai tìm hiểu hay đang tìm hiểu ai, mà nếu có người giới thiệu ai đó cho tôi vào thời điểm này thì có lẽ đúng là kỳ tích. Vì khi tôi 30 - 40 tuổi, họ hàng bạn bè anh em thân thích đã tranh nhau giới thiệu cho tôi rồi. Tôi đi gặp mặt giới thiệu nhiều đến nỗi mà tôi tưởng tôi quen giai của nửa cái nước Việt Nam này rồi. Một tuần đi uống cafe nhiều đến nỗi được làm khách VIP luôn. Quán cafe tôi chọn làm địa bàn gặp mặt, các em nhân viên cứ nhìn thấy tôi là lại tủm tỉm, có lần còn tự order đồ uống cho tôi luôn cơ đấy. Nhân đây tôi cũng xin tri ân những người đã giới thiệu cho tôi, nào là chú, bác, cô, dì, bạn bè, và hoan hỉ nhất là mẹ tôi. Người không biết mệt mỏi, chán nản đưa hết giai này, giai khác đến nhà. Mẹ tôi chỉ buôn bán nhỏ ở một khu chợ nhỏ mà nhiều lúc tôi tưởng bà làm việc ở Bộ ngoại giao. Giai tôi gặp thì cũng muôn người muôn vẻ. Không biết nên kể luôn hay hồi sau nhỉ?
Tôi thì lại đang muốn kể về mấy chuyện tâm linh xem bói hơn. Đấy, kiểu ế ế là rất hay thích đi xem bói. Mà đi xem 10 nơi thì 9 nơi phán có duyên âm theo, cắt. Tôi còn không nhớ là đã cắt bao nhiêu lần rồi nữa. Nhưng có những phi vụ mà nhớ mãi. Kiểu như lần đầu tiên, hồi đấy vẫn còn trẻ lắm, chả hiểu hóng lấy chồng hay sao mà lại đi xem. Hồi đó đi cùng một bà chị. Hai chị em đều có duyên âm, và thầy bảo đều phải cắt. Vâng, cắt thì cắt. Mất 500k cả cúng lễ và đồ lễ. Sau khi làm đủ các thứ lễ, thầy ra bảo tôi: cái người duyên âm đi theo cháu cưỡi ngựa trắng đi rồi đấy. Vâng ạ, cháu cảm ơn! Chắc sau khi phóng ngựa trắng đi chán thì người duyên âm lại quay trở lại thì phải.
Xong có một lần nữa thì đi lễ cùng bạn ở đền Voi Phục, ngồi quán nước hóng hớt thế nào hai đứa lại được cô bán nước rủ cắt tiền duyên. Vì chúng mày có duyên âm theo đấy nhé! Tôi đã cố cãi là cháu cắt rồi nhưng cô không nghe. Cô bảo cắt chưa hết. À, thì ra vẫn chưa ân đoạn nghĩa tuyệt. Mà nếu như cứ cắt theo lời thầy cô thì có lẽ tôi có hẳn một đoàn các anh duyên âm đi theo. Vì tôi còn cắt thêm vài lần nữa cơ. Có lần cắt ở chùa nào đó tôi cũng không nhớ. Do người mẹ không bao giờ tin vào bói toán của tôi dắt đi. Trùi ui, cắt tiền duyên mà tưởng đi cúng sao giải hạn đầu năm. Đông như trẩy hội. Ngoài khoảng hơn chục bạn như tôi ra còn có các chư vị phụ huynh và khách mời của phụ huynh cùng tham gia. Sau khi thầy chùa đọc xong các thứ các thứ, tự nhiên có người dúi vào tay tôi một mâm nhỏ bánh kẹo trầu cau, bảo đi mời mọi người xung quanh đi. Hỏi: mời để làm gì aạ? Ơ, cắt duyên âm, lấy cho người ta vợ mới thì phải đi mời bánh kẹo trầu cau chứ. Quay ra thấy chúng bạn xung quanh đã vui vẻ tươi cười mời mọi ngươi xung quanh rồi, tôi cũng toét miệng ra hòa vào đám đông.
Nhân tiện đang cắt thì cắt nốt vụ này nhé! Cái việc em/chị biết chỗ này xem hay lắm, đúng lắm, bạn em/chị xem rồi là cái việc bình thường của dân ế. Cứ khoảng vài ba bữa là lại được rủ đi xem. Lần này là được một cô em học cùng giới thiệu kèm câu slogan quen thuộc: cái X bạn em đi xem rồi, lấy chồng rồi đấy. Ờ, đặt trọn niềm tin như mua bảo hiểm luôn. Vào một ngày như đã hẹn, hai chị em vui vẻ đến nhà cô. Sau khi đợi mòn mỏi, hai chị em kính cẩn nghiêm trang tiến vào điện cô, cô ân cần hiền từ phán: có duyên âm theo nhé! Cả hai đứa. Như đã biết trước, hai chị em hỏi luôn cô lễ cắt như nào. Cô bảo nếu tự sắm lễ thì chuẩn bị cho cô abcd các thứ, đọng lại trong đầu tôi cho đến tận bây giờ, mười mấy năm sau vẫn là cần có đất của bà góa nhưng không lấy chồng, kiểu ở vậy luôn í. Chu choa mạ ơi, biết người ta là góa là được rồi, lại còn đòi hỏi không được lấy chồng. Tôi có thể sắm hương hoa, bánh trái, bàn chải đang dùng như cô nói, nhưng tôi đào đâu ra đất của bà góa lại còn quyết tâm không đi bước nữa? Việc gì khó đã có cô lo. Thôi thì trăm sự nhờ cô sắm lễ luôn. Cô bảo hai chị em nhưng phải lễ riêng, không được lễ chung vì lấy mất duyên của nhau. Tự nhiên ngẫm lại cũng thấy đúng. Từ trước đến giờ tôi đi cắt toàn cắt chung. Lần này nghe cô nói thế tôi thấy tràn trề hi vọng. Cô bảo để cô sắm lễ hết thì đầy đủ hoa quả, vàng mã,... là 7 triệu. Đất của bà góa í là cô về tận một địa danh nào đó tôi chịu không nhớ nổi, và bà góa đó đã hơn 80 tuổi rồi, chưa lấy chồng lần hai. Vầng, yên tâm rồi ạ!
Sau khi đã hẹn ngày, cô em lễ trước, tôi lễ hôm sau, thì một thời gian ngắn sau em tôi đi lấy chồng. Không hiểu do đến duyên hay do cúng lễ thật, mà cô em tôi cũng quen một anh, lấy nhau, sinh con đẻ cái, hạnh phúc đến bây giờ. Còn tôi, thì câu chuyện như này. Cô lễ cho tôi xong, đưa cho 3 cái gói trong đó có đất của bà góa đó và vài thứ gì nữa, dặn là đến ngã ba, ném một gói xong đi thẳng, một gói thì ném ở chợ, còn một gói nữa thì thật sự tôi không nhớ ở đâu. Hoặc có thể chỉ có 2 gói. Tôi là một đứa mù đường bẩm sinh, không phân biệt nổi ngã ba ngã tư ngã bảy. Hôm đó cầm gói đó trong tay mà đi đường phân vân mãi, mà thật sự đến bây giờ tôi vẫn đổ lỗi là do tôi ném sai ngã 4, ngã 5 nào đó chứ không phải cô lễ sai. Còn cái gói mà cần để ở chợ thì tôi nhớ là có lượn vào chợ làm cốc chè xong ném gói đó xuống gầm bàn. Chắc chắn không sai.
Tôi đi xem bói, tử vi nhiều lần như thế nhưng nhớ có đúng một lần đi xem có người bảo là không có duyên âm. Chỗ đó là bên Đông Anh, đi cùng 2 đứa bạn. Xa ơi là xa, đợi lâu ơi là lâu. Đến khi vào, vừa ngồi cô đã hỏi: Mày cắt duyên âm lần nào chưa? Tôi nhớ là đã cắt một hay hai lần gì đó rồi. Cô bảo luôn: Mày có tí duyên mà lại đem đi cắt. Bây giờ phải làm lễ nối lại. Cũng không hiểu vì sao mà hồi đó cũng không làm. Chắc cậy tuổi vẫn còn trẻ, cơ hội còn nhiều, giai còn đầy.
Trải qua 44 năm tuổi đời đi xem bói với tử vi không biết bao nhiêu mà kể, kể cũng không nhớ hết được. Bây giờ ngồi viết lại mới thấy tuổi trẻ của tôi chỉ là những chuỗi ngày rong ruổi đi tìm thầy giải ế. Những người anh em bạn dì đi cùng tôi hồi đó đều lấy chồng, con cái đùm đuề hết rồi. Có những bạn còn li dị chồng, tiếp tục cùng tôi đi xem bói, xong lại lấy chồng mới rồi. Mà tôi thì vẫn kiên nhẫn ngồi đây, chờ Phường cho vào hội người già neo đơn.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/nguoi-gia-neo-don-nw246022.html