Khi thấy tôi mặc váy cưới, con gái hỏi một câu khiến tôi đau đớn đến nghẹt thở
Sau khi ly hôn người chồng đầu tiên, tôi ôm con gái hơn 1 tuổi về nhà mẹ đẻ ở. Con gái tôi lúc đó đang tập nói tập đi, bi bô gọi "ba ba" càng khiến tôi u uất và đau đớn. Chồng cũ cũng chẳng hề đến thăm hay gửi cho con vài đồng mua sữa. Có một lần, tôi cố dằn tự trọng mà chủ động gọi cho anh ta nhưng anh ta vẫn thờ ơ, bảo đừng gọi nữa.
Một mình làm mẹ đơn thân, tôi phải sống rất vất vả và khó khăn. Càng lớn, con gái tôi càng hiểu chuyện. Con bé không hỏi ba, lại rất yêu thương và quan tâm mẹ. Thấy tôi đi làm về, con sẽ chạy ra, ôm lấy cổ mẹ, hôn hít rồi thì thầm: "Con yêu mẹ lắm". Với tôi, con gái chính là cả bầu trời sống, là động lực lớn nhất cả đời.
Nhưng dù sao, tôi cũng chỉ là một người phụ nữ. Tôi vẫn cần một bờ vai để tựa vào những lúc yếu đuối. Và khi gặp T, tôi đã yêu thêm lần nữa. T là người đàn ông kiệm lời, thích dùng hành động để thể hiện tình cảm. Anh cũng ít khi tặng quà cho tôi mà thiết thực hơn bằng cách đưa mẹ con tôi đi ăn uống, đi chơi. Con gái tôi gọi T là "bố T" đầy tình cảm. Anh cũng chiều chuộng con bé lắm. Tôi đã nghĩ nếu chúng tôi đến với nhau, có lẽ T sẽ không đành lòng mà để con bé sống với ông bà ngoại.
Nhưng tôi đã lầm.
Câu hỏi của con như một nhát dao đâm vào trái tim tôi, đau đớn đến nghẹt thở. (Ảnh minh họa)
Khi biết mình có thai, tôi vừa vui vừa hoang mang. T biết tin, anh nói sẽ bảo bố mẹ sang hỏi cưới ngay. Nhưng khi bàn bạc chuyện cưới hỏi và cuộc sống sau khi cưới, T bỗng đưa ra yêu cầu: "Để bé Su sống với ông bà ngoại, hàng tuần đến đón con về nhà chơi cuối tuần". Tôi sửng sốt, không ngờ anh lại nói ra những lời cay đắng như thế. T cũng không ép, anh nói tôi cứ suy nghĩ rồi báo lại quyết định sau cùng với anh.
Một đêm đó, tôi gần như thức trắng vì không biết sẽ quyết định như thế nào? Sau cùng, nhờ bố mẹ tư vấn, tôi đã quyết định sẽ để con gái ở với ông bà, tránh cảnh cha dượng con ghẻ, con chung con riêng.
Nào ngờ, khi thấy tôi mặc váy trắng cô dâu, trang điểm cầu kì, con gái đứng dựa vào một góc tường, vẻ mặt đầy ưu tư. Rồi bỗng con bé tiến lại, níu lấy tà váy tôi, khẽ khàng hỏi: "Mẹ có em bé, mẹ thương em bé, mẹ thương bố T nên mẹ bỏ rơi con rồi hở mẹ?". Câu hỏi của con như một nhát dao đâm vào trái tim tôi, đau đớn đến nghẹt thở.
Tôi bế con lên, hôn con mà nước mắt chảy ròng ròng vì xót xa và hối hận. Đêm tân hôn, trong đầu tôi chỉ nghĩ xoay quanh con. Không biết con có nhớ mẹ, có khóc không? Không biết con có ngủ ngon giấc, có chịu ăn cơm, có hỏi mẹ không? Tôi khóc suốt cả đêm và bị chồng mắng mỏ vì khóc vào ngày cưới là không may mắn. Mọi người ơi, liệu tôi có sai lầm không? Tôi nên làm gì với con gái và với đứa bé trong bụng bây giờ? Tôi đau đớn quá.
Article sourced from AFAMILY.
Original source can be found here: http://afamily.vn/thay-me-mac-vay-cuoi-con-gai-toi-khe-khang-niu-ta-vay-hoi-mot-cau-khien-toi-nuoc-mat-chay-dai-20200606150423086.chn