Cuộc sống của tôi là sự cô đơn và sợ hãi…!!!!Có lẽ phải hịnh dung cuộc sống của tôi từ nhỏ đến lớn là sự sợ hãi và cô đơn tột cùng. Theo như mấy người bạn của tôi nhận xét thi tôi là 1 cô gái cá tính. Ngoại hình thì khá xinh, tính tình sôi động nhí nhảnh và hơi bốc đồng tí xíu. Nhưng có ai biết được rằng bên trong là bao sóng gió, sự cô đơn tột cùng chứ!

    Cô đơn và sợ hãi

    Tôi rất sợ quá khứ lặp lại

    Tôi có 1 gia đình không hạnh phúc, từ nhỏ tôi đã phải chứng kiến cảnh cha mẹ suốt ngày cãi vã đánh đập, đến nổi mấy đứa bạn cùng trường ai cũng biết. Tuổi thơ của tôi tất cả chỉ là nước mắt và sự sợ hãi. Nhưng tất cả tôi đều cũng đã vượt qua. Hình như do vậy mà tính cách của tôi thật không giống ai, thật mâu thuẫn, lúc nắng, lúc mưa… nên cho đến bây giờ cũng chẳng ai có thể thật sự hiểu tôi.

    Thời cấp 3 tôi có 1 nhỏ bạn gái rất thân và cũng thân luôn với bạn trai của nhỏ nữa. Giữa chúng tôi có biết bao kỷ niệm vui buồn. Rồi cũng đến ngày thi đại học, tôi chọn học trường ở thật xa nhà, mục đích là để thoát khỏi cái địa ngục trần gian ấy. Nhỏ thì học gần nhà, bạn trai nhỏ thì học cùng nơi với tôi. Lúc chia tay nhau nhỏ gửi tôi trông chừng bạn trai nhỏ dùm, thật đó là sai lầm của tôi và nhỏ. Cũng vì 1 phần kinh tế gia dình khó khăn nên khi được bạn trai nhỏ giúp đỡ, tôi đã hơi phụ thuộc.

    Với sự chăm sóc qua lại, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén, tôi và bạn trai nhỏ yêu nhau là chuyện phải đến. Các bạn biết không, tình yêu đầu đời của tôi sao mà oan trái quá. Yêu người yêu của bạn thân mình còn gì đau khổ bằng, không dám công khai cho mọi người biết, phải lén lút, vụng trộm… nhiều lúc tôi tôi cũng muốn dứt khoát với người bạn trai ấy nhưng tôi lỡ trao hết tất cả rồi.

    Trong tôi luôn là sự hối hận dày vò. Tôi thật mù quáng trong tình yêu, chẳng biết làm sao để thoát ra… rồi nhỏ bạn tôi cũng biết chuyện bởi người bạn trai ấy dứt khoát chia tay với nhỏ để đến với tôi nhưng tôi sợ và thấy tội lỗi lắm, cũng muốn van xin nhỏ tha thứ nhưng chẳng biết nói thế nào cho nhỏ hiểu. Nhỏ đau khổ và hận tôi lắm, nhỏ trả thù tôi bằng cách đi rêu rao tôi khắp nơi, làm cho tất cả mọi người xung quanh rất ghét tôi, cười nhạo và khinh bỉ tôi. Vì yêu nên tôi cũng bất chấp, cũng bởi người bạn trai ấy luôn bên cạnh tôi. Không còn ai bên cạnh nên chỉ biết bấu víu vào bạn trai ấy mà thôi. Rồi người ấy cũng phản bội tôi.

    Thật lúc đó tôi không thể nào tin được rằng chuyện đó có thể xãy ra, tôi như người điên, như kẻ mất trí, và cũng vì chuyện đó tôi học rớt 1 năm, tôi thật sự mất tất cả rồi. Nhưng tôi nghĩ tôi cũng thật mạnh mẽ bởi tuy đau khổ vậy nhưng chưa bao giờ tôi nghĩ đến cái chết cả, và cũng cũng vì sự yêu thương lo lắng của mẹ tôi, mẹ đã luôn bên cạnh chia sẻ nỗi đau này với tôi. Tôi hận người ấy lắm, và tôi chọn cách trả thù đó là tôi phải sống thật tốt, phải thật thành công để người ấy phải là người hối tiếc.

    Vết thương tình yêu ấy đã theo tôi nhiều năm trời đại học làm tôi không thể yêu ai được dù có rất nhiều người theo đuổi. Trái tim tôi như hóa đá, chai lỳ cảm xúc, tôi cố nén và không nghĩ đến chuyện đó nữa. Tôi xóa bỏ cái quá khứ đen tối của mình để trở lại trước mắt mọi người là 1 cô gái ngây thơ và trong sáng. Từ đó tính cách của tôi cũng thay đổi dần – rất táo bạo. Tôi làm cho nhiều người thích tôi nhưng tôi lại chỉ đùa vui với họ mà thôi. Lúc thích thì gọi đến café nói chuyện vui, không thích thì lơ luôn. Bởi bọn họ cũng chỉ là giả tạo sáo rỗng yêu vẻ bề ngoài của tôi mà thôi, chứ chẳng hiểu gì về tôi cả.

    Tôi tự hứa sẽ không yêu gã con trai nào hết, nhưng tôi cũng sẽ lấy chồng. Chồng tôi phải là người thật giàu có và bản lĩnh. Rồi ông trời cũng thương tôi cho tôi gặp được người như tôi mong đợi. Và chiến lược được tôi vạch ra để người ấy phải là chồng của mình. Dù người ấy có tính gia trưởng nhưng rất yêu thương và cưng chiều tôi và rất muốn lấy tôi làm vợ. Cũng bởi tôi đã ngụy tạo 1 hình ảnh 1 người phụ nữ quá hoàn mỹ (là 1 cô gái chưa từng quen ai, ngây thơ trong trắng, đảm đang, hiền dịu) trong mắt người ấy. Nhưng tôi không ngờ người này lại gây cho tôi cảm xúc thật sự, và cảm xúc ấy làm tôi thấy thật lo lắng và sợ hãi.

    Cũng bởi từ đầu tôi đã nói dối rắng mình chưa từng yêu ai. Giờ đây 2 bên gia đình đã đồng ý chuyện của 2 dứa, và cũng thúc ép chuyện đám cưới. Mẹ tôi rất vui bởi chuyện của tôi, và tôi cũng thật sự muốn lấy người ấy lắm. Nhưng tôi sợ quá, sợ mọi chuyện quá khứ lộ ra. Bởi người ấy luôn tưởng rằng tôi thật trong trắng. Tôi muốn nói hết sự thật cho người ấy biết nhưng lại sợ người ấy sốc, đau khổ và sẽ không tha thứ cho tôi. Và mẹ tôi chắc cũng buồn và thất vọng lắm. Tôi sợ mình sẽ mất tất cả 1 lần nữa. Nhưng nếu không nói thì sau đám cưới người ấy mà biết được thì mọi chuyện sẽ như thế nào? Tôi sợ và đau khổ lắm các bạn ơi! Tôi phải làm thế nào đây?

    Theo vietgiaitri



    Mời bạn bầu chọn hay chia sẻ trên Facebook:

Bạn đang tìm dịch vụ về ?
MRC North West Vùng: St Albans. Phone: 1300 676 044
Xem thêm


Để lại Tên và mobile, chúng tôi sẽ tìm cho bạn những nhà cung cấp dịch vụ tốt nhất.

TÌM DỊCH VỤ