Có con rồi mới hiểu nỗi lòng của mẹ cha
Lớn hơn chút nữa, tôi lựa chọn rời quê hương. Một mình bươn chải ở Sài Gòn rộng lớn. Không người thân, không nhà, không ai nhắc nhở bên tai. Tôi tự thấy bản thân mình đã đủ lớn để ra ngoài, theo đuổi ước mơ của bản thân. Năm đầu tiên tôi về thăm nhà 2 lần. Năm thứ hai tôi về nhà chỉ 1 lần vào dịp tết. Năm thứ 3 tôi ở lại làm thêm Tết vì nghe tụi bạn bảo Tết làm việc lương tăng gấp 2, gấp 3. Dần dần, đã mấy năm tôi không về quê nữa. Cuộc sống Sài Gòn tất bật cứ như vậy mà kéo tôi vào theo cuồng quay của nó. Có đêm 12 giờ về đến nhà, tôi nhận điện thoại của mẹ. Mẹ tôi gọi vừa nói vừa khóc. Mẹ trách tôi sao cả tuần không gọi về. Mẹ lo lắng khi gọi cả trăm cuộc gọi tôi không nhấc máy. Biết làm sao được khi tôi đi làm bận rộn đâu để ý đến điện thoại. Nhiều khi có thấy mẹ gọi, cũng ưu tiên công việc.
Nhiều bạn bè hỏi tôi, vì sao không chọn một công việc ở quê, nhàn hạ, gần gia đình. Vì sao phải bươn chải nơi thành phố xa hoa này, không cảm thấy cô đơn sao? Tôi tự mình ngẫm nghĩ: So với cô đơn tôi sợ sự chăm sóc của cha mẹ mình hơn. Chăm sóc là từ ngữ miêu tả tình thương, sự lo lắng, quan tâm của cha mẹ với con cái. Tuy nhiên, ai sống trong sự chăm sóc ấy mới biết bản thân thật sự như một trò hề. Cha mẹ giúp bạn suy nghĩ, giúp quyết định công việc, tình yêu. Cha mẹ biết con đến tuổi lập gia đình thì hối thúc, ngày ngày nhắc nhở. Thấy con thức khuya thì la rầy cho con ngủ sớm. Nhưng hỡi ôi, cuộc sống của một người trẻ làm sao có thể sống áp đặt và vô vị như vậy.
Thời gian trôi qua nhanh như một cơn gió lạnh. Giờ đây tôi đã là mẹ của cô con gái nhỏ. Cũng chính từ khi có con. Tôi mới nhận ra những điều cha mẹ đã làm cho mình thật ra ai có con rồi cũng vậy. Nhiều khi chính bản thân họ cũng biết, làm như vậy là không nên. Nhưng biết làm sao khi ngọn lửa lo lắng cứ trong tâm can. Những cảm giác bất an ấy, cuối cùng người con gái chối từ sự chăm sóc như tôi cuối cùng cũng đã hiểu.
Nghĩ lại mới thấy, cha mẹ vì tôi mà hy sinh cả cuộc đời, còn tôi vì cha mẹ mà trốn chạy cả thanh xuân. Chỉ khi bước qua tuổi thanh xuân ấy, tôi mới hiểu tâm thế của người làm cha mẹ. Quay đầu nhìn lại, thời gian để bù đắp cho cha mẹ lại một ngắn dần. Mong sao thời gian chậm chậm trôi, để tôi được yêu thương cha mẹ nhiều hơn, để được nói câu con yêu cha mẹ mỗi ngày.

Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/khi-lam-cha-me-roi-moi-hieu-noi-long-cua-me-cha-nw228528.html