Anh có sẵn sàng để bước về phía em?
Đôi khi điều làm em mệt mỏi nhất lại chính là sự bỏ lỡ. Chờ đợi một cơn mưa nhưng cuối cùng trời lại nắng, chờ đợi một ánh mắt nhưng cuối cùng em phải ra đi, chờ một nụ cười để rồi em phải chờ thêm vô số lần khác nữa. Có phải em đã quá chờ mong?
Em tỉnh giấc và biết mình không còn như ngày hôm qua, khi nhận ra xung quanh mình mọi thứ đều biết nói. Mọi thứ đều êm ái và gió thì du dương. Em tỉnh dậy và thấy mình bỗng mỉm cười với thế giới xung quanh. Khi ánh nắng đầu tiên khẽ làm em rung động, khi tiếng lay chuyển của lá trong trẻo rót vào ô cửa sổ, khi em biết mình có người để đợi mong.
Khoảnh khắc ấy sống dậy nhiều lần trong tiềm thức em, đơn giản thôi. Nếu đem khoảnh khắc ấy kể cho người khác nghe, có thể họ sẽ không hiểu được rằng vì sao em có thể đem lòng thích một người nhiều đến vậy, nhưng em thì thấy nó đặc biệt. Và có lẽ chỉ em mới thấy nó đặc biệt thế nào thôi.
Em, ngày bỏ lại sau lưng một vạt nắng đã bất giác nghiêng mình về phía anh. Người ta bảo đường chân trời thì rộng, còn em vẫn mải miết đứng đợi anh ở nơi ngỡ chẳng bao giờ tìm thấy.
Thi thoảng em viết lên chiếc lá những vần thơ, lượm lặt những cánh hoa vàng rơi trong mùa thu quá khứ, hái những vạt cỏ già cỗi rồi lại tự mình ngân nga những bài hát không tên. Thì ra chờ đợi là như thế. Đợi chờ là khoảng thời gian để người ta tự dằn vặt tâm trí mình đúng không anh? Vẫn là những câu hỏi quen thuộc em tự độc thoại với mình từ bình mình cho đến khi hoàng hôn buông xuống, vẫn là hình bóng ngày anh nở nụ cười thật tươi, nhưng đó chỉ là trong trí nghĩ của em.
Dưới ánh đèn lấp lánh, có một cô gái vừa bước ra từ phía sau cánh gà giã từ những lo lắng để đứng trên sân khấu. Cô gái ấy chính là em, và em đã gặp được anh. Anh đã mỉm cười như ngày đầu mới gặp và ngỏ lời với em. Nhưng chóng vánh thôi, giây phút ấy trôi qua nhanh đến độ em còn chưa kịp hồi đáp lại thì đã phải trở về với ngôi nhà bé nhỏ của mình.
Nhìn chiếc kim đồng hồ trôi vèo trong tích tắc, em lại tự hỏi liệu mình có đang bỏ lỡ một thứ gì đó không? Liệu em có vô tình để rồi không ngừng trăn trở mang theo nhiều mộng mơ? Chuyến xe cuối cùng em bước lên là chuyến xe không có mặt anh ở đó.
Những buổi chiều em lặng thinh ngắm nhìn những vệt mây lang thang trên bầu trời cao rộng, lại nghĩ đến chuyện tình giữa mây và gió. Gió rất dịu dàng nhưng lại chạy rất nhanh, mây không theo kịp gió nên mây chỉ thững thờ trôi trên bầu trời.
Em như mây còn anh thì như gió, nếu có chăng bỏ lỡ thì cũng chỉ cô đơn lặng lẽ mình em.Chuyến xe hôm ấy không đông người, là chuyến xe lạnh lẽo từ miền ký ức. Em đưa mắt nhìn quanh và lưỡng lự bước lên xe, cũng như đã lưỡng lự trong cách đón nhận lời yêu thương được gửi đến. Chỉ cần em hồi đáp liệu mọi thứ sẽ ổn hơn chăng? Có lẽ em không nên bỏ lỡ nữa vì cũng như mùa xuân của một thời khắc sẽ không bao giờ trở lại, chỉ cần chậm nhịp mất một giây là bỏ lỡ nhau cả đời.
“Em đã biết rồi chứ, phía bên kia cột đèn đường có một hơi ấm đang đợi em ở phía trước. Em không cần chờ đợi để rồi tự mình tuyệt vọng nữa đâu, bởi vì em xứng đáng với tình yêu mà mình lựa chọn”. Có một người đã nói với em như thế. Và khi những chiếc lá phong khẽ rơi xuống mặt đất nhẹ nhàng tựa một lời hồi đáp, liệu anh có sẵn sàng để bước về phía em?
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/anh-co-san-sang-de-buoc-ve-phia-em-nw230466.html