Hôm nay tôi lại nhớ em
Một buổi chiều cuối năm, nhiều người đã hối hả trở về nhà, về quê sau một năm vất vả ngược xuôi. Gác lại bao âu lo muộn phiền của cuộc sống, họ trở về bên gia đình, cùng nhau chào đón một năm mới sắp tới với nhưng dự định và hy vọng mới. Tôi vẫn ngồi đây, cạch cạch bên máy tính cũ, sắp xếp lại công việc và giấy tờ của các dự án đã kết thúc. Tôi bất giác chợt nhận ra “ À, tết đang sắp đến” . Công ty tôi nghỉ tết trễ do đặc thù của công việc. Trong khi mọi người quây quần bên gia đình, dọn dẹp đón tết, tôi vẫn còn ngồi đây bên đống tài liệu hỗn độn, chờ từng giây kết thúc năm cũ. Năm nay tôi không còn hào hứng đón tết như mọi năm nữa. Có lẽ do công việc mới khiến tôi kiệt sức, có lẽ do cô đơn đã lâu khiến tôi trái tim tôi không còn sôi nổi nữa, có lẽ do tết năm nay không có em ở bên cạnh.
Chỗ ngồi của tôi đối diện cửa sổ kính lớn, bình thường nó khiến tôi khó chịu vì bị ánh nắng chiếu trực tiếp. Nhưng chiều nay lại khác. Có lẽ do trời bỗng chợt đổ một cơn mưa ào ạt như chưa từng xảy ra, có lẽ chiều nay tôi không còn tâm trạng để chiến đấu với mọi thứ nữa. Chỉ chiều nay thôi, tôi muốn lòng mình thảnh thơi, để cơn mưa kia xóa tan mọi muộn phiền trong tôi. Cầm một ly cà phê nóng, tôi gác lại công việc, nhìn xa xăm về phía không gian rộng lớn phía sau tấm cửa kính kia, nơi đó có em. Công ty tôi ở tầng 20 của một tòa nhà cao ốc rộng lớn, có thể nhìn ngắm cả thành phố rộng lớn này. Từng ngày theo dõi sự thay đổi của vạn vật dưới kia, trong đó có em. Làm việc ở một nơi cao là một trải nghiệm cực kỳ thú vị, cảm giác bao quát được mọi thứ, có thể nhìn thấy mọi thứ nhưng chẳng thể chạm tới. Cũng như tình cảm tôi dành cho em vậy. Yêu thương em thật nhiều nhưng chẳng thể có được em bên mình.
Tôi quen em đã lâu lắm rồi, lâu như thể tôi không nhớ nổi nữa. Tôi và em vẫn là bạn thân thiết, trước đây và bây giờ vẫn vậy. Chúng tôi không ở gần nhau, tôi sống và làm việc ở Hà Nội, còn em lại chọn Sài Gòn là nơi dừng chân. Mỗi dịp em có chuyến công tác ra Hà Nội, em đều hẹn gặp tôi. Và mỗi dịp tôi tới Sài Gòn, tôi và em lại có những cuộc gặp vui vẻ. Tôi và em vẫn thể suốt 7 năm qua, lâu lâu trò chuyện, lâu lâu hỏi thăm nhau. Tôi thường kể cho em nghe câu chuyện về những người bạn bè cũ, những thay đổi của quê hương. Em lại kể cho tôi nghe những câu chuyện thú vị trong Sài Gòn hoa lệ, về những người họ hàng của tôi. Tôi và em cùng quê, gần nhà và biết nhau từ nhỏ. Đến đại học em chuyển vào Sài Gòn cùng gia đình, và từ đó chúng tôi rất ít gặp nhau.
Em sôi nổi, thân thiện, hiền lành, giỏi giang, tất cả mọi người đều yêu quý em, tôi cũng rất quý em, nhưng không phải là tình bạn. Tôi không thể nhớ là mình thương em thì lúc nào, nhưng tôi đã vun đắp tình cảm này rất lâu rồi, từ hồi chúng tôi còn đạp xe đi học trong những ngày hè nóng oi ả. Tôi thương em, tôi đã nhiều lần bày tỏ nhưng em đều cười trừ. Em nói rằng “Đừng đùa kiểu này nữa, không là tôi không nói chuyện với bạn đâu”. Vậy đó, tôi đành gác lại tâm tư của mình và tiếp tục là những người bạn tốt của em.
Nay sao Hà Nội mưa lớn quá, không biết Sài Gòn có mưa không, không biết em có đang hiểu tâm tư của tôi không. Nỗi nhớ của tôi cồn cào, nặng nề như những giọt mưa kia. Bao nhiêu giọt mưa là bấy nhiêu nỗi nhớ của tôi dành cho em. Nhấp một ngụm cà phê nóng hổi, tôi chợt hoài tưởng về ngày ấy, thời còn ngây thơ tuổi học trò. Hồi đó em đi học thường ngang qua nhà tôi, hai bên gia đình đều đùa vui gán ghép chúng tôi. Mỗi sáng đi học qua, mẹ tôi thường đùa vui “Chào con dâu nhé, ghé nhà cô chơi không con”.
“Mẹ kỳ quá” Tôi ngại ngùng ngăn cản mẹ, tôi sợ sẽ khiến em khó chịu. Vậy mà em lại hùa theo mẹ tôi “Con chào mẹ chồng, chiều con ghé cô chơi nhé, giờ con phải đi học rồi”. Sao hai người vô tư vậy, chỉ có tôi là xấu hổ bởi trò đùa này, có lẽ chỉ có tôi thấy nhột trong lòng, vì lúc đó tôi đã có tình cảm với em rồi. Em thì vẫn vô tư coi đó như một câu chuyện hài hước.
Rồi những ngày Noel, lễ tết, tôi đèo em trên chiếc xe đạp vòng quanh chợ huyện, ghé nhà thờ đón Giáng sinh, hòa vào dòng người tấp nập, rộn ràng. Em vẫn vô tư cười đùa chẳng suy tư, chỉ có tôi là thấy trong lòng rạo rực, bồi hồi. Tôi thương em lắm, em có biết không.
Rồi ngày em vào Sài Gòn, không một thông báo trước. Ừ thì tôi chỉ là bạn thôi mà, cũng đâu phải là người quan trọng để em phải bàn bạc và thông báo riêng. Hà Nội - Sài Gòn cách nhau hơn cả ngàn cây số, không quá xa chỉ vài tiếng máy bay là gặp được nhau rồi. Ở quê, em còn ông bà, họ hàng, căn nhà em lớn lên suốt thời thơ ấu. Chỉ là em gác lại tuổi thơ tươi đẹp, để trải nghiệm một không gian rộng lớn mới, một cuộc sống mới. Em nói rằng em sẽ sớm về thăm quê thôi mà. Vậy mà em đi mấy năm mới về một lần. Tôi cũng trải nghiệm cuộc sống mới nơi Thủ đô, rộng lớn, chơi vơi vì nơi đó vốn dĩ không có em - người con gái tôi thương.
Hà Nội trời trở lạnh, những cơn mưa lạnh lẽo, bầu trời u ám bao trùm cả Hà Nội. Lòng tôi cũng não nề, như muốn bỏ mặc cả thế giới. Một năm mới sắp tới, lại phải đối diện với những dự án sẽ vắt kiệt sức lực của tôi, và lại một năm nữa tôi không có em ở bên. Sài Gòn vào cuối năm trời quang mây tạnh, nắng không còn gay gắt từ hồi tháng 6, những cơn mưa cũng không chợt đến rồi chợt đi như mùa mưa nữa. Thời tiết trong xanh, mát mẻ tràn đầy năng lượng như cuộc sống ở thành phố hoa lệ, như con người em đang hòa mình vào trong dòng chảy mãnh liệt của cuộc sống. Em nơi đó chắc cũng vui lắm, ước gì tôi có thể cùng em trải nghiệm niềm vui đó.
Tôi nhớ về những tâm tư em từng tâm sự với tôi. Em kể tôi nghe những trăn trở trong hiện tại, những dự định trong tương lai. Em theo ngành tổ chức sự kiện. Em mạnh mẽ, tự tin, nhanh nhẹn, năng động. Em kể tôi nghe những sự kiện em đã tổ chức, những con người em từng tiếp xúc. Đôi khi em tâm sự rằng em cảm thấy mệt mỏi và cần ai đó chở che. Nếu nhìn từ bên ngoài, chúng ta đều thấy ngành tổ chức sự kiện là ánh hào quang thu hút nhiều bạn trẻ. Ánh đèn sân khấu, những người nổi tiếng, làm việc qua bộ đàm với những trang phục màu đen, quần jean, giày thể thao đầy năng động. Nhưng nhờ em tôi mới hiểu thêm rằng, đó chỉ là bề nổi của tảng băng chìm. Để có được một chương trình diễn ra vài tiếng, đội ngũ tổ chức sự kiện cần phải làm việc chuẩn bị cả tuần trời, có khi cả vài tháng. Đâu phải chỉ là chỉ đạo, điều khiển, muốn trở thành một người tổ chức sự kiện giỏi, bạn cần bắt đầu từ những việc đơn giản nhất và phải tham gia tất cả các công việc để nắm bắt được công việc.
Em kể cho tôi nghe những đêm thức thâu đêm để cắt dán trang trí cho khu vực chụp hình trong sự kiện thành lập công ty A, những ngày căng não chạy thử chương trình cho buổi hội thảo của công ty B, những ngày chạy một lúc mấy chương trình, sáng ở quận này tổ chức khai trương, chiều lại chạy qua bên quận kia làm hội thảo. Chỉ có một ngày mà em tưởng tượng mình đã chạy mấy vòng thành phố. Những ngày quên ăn, những đêm quên ngủ, những cơn đau bao tử hành hạ vì ăn uống không điều độ. Những lúc đó tôi thương em lắm, chỉ biết động viên từ xa và nhắc nhở em cố gắng giữ sức khỏe. Tôi biết em đã quyết định theo đuổi một đam mê nào đó, thì em sẽ không quản ngại khó khăn, những gian nan đó chỉ làm em mạnh mẽ hơn mà thôi. Em ngang bướng vậy đó, việc gì cũng làm một mình, cũng cố hết sức, em chẳng chịu nhờ sự giúp đỡ của người khác. Em nói rằng cô gái làm nghề sự kiện luôn mạnh mẽ vậy đó, đôi khi em đùa vui rằng: Mọi người trong công ty coi em là con trai, vì việc gì em cũng làm, không quản ngại gì hết.
Có những đêm về khuya do phải dọn dẹp sự kiện, một mình chạy xe ngoài đường vắng dưới ánh đèn đường mờ ảo, vừa mệt vừa đói, nhìn những cặp đôi tay trong tay chở nhau đi ăn khuya, em lại chạnh lòng. Rồi em nhắn tin cho tôi, em thấy nghen tỵ với những cô gái kia, em cũng muốn có người chia sẻ nỗi vất vả với mình. Tôi cười đùa em rằng: “Lúc anh ngỏ lời thì em không chịu, giờ mới thấy cô đơn à, có nuối tiếc anh không”, với tôi đây là câu nói đùa nhưng mang một ý nghĩa rất thực, tôi muốn em nhận ra tấm lòng của tôi. Vậy mà em vẫn lạnh lùng gạt bỏ tâm tư của tôi, em nói thấy buồn buồn thì ước ao vậy thôi, chứ giờ em vẫn chưa muốn có người thương, em muốn tập trung vào sự nghiệp. Còn với tôi, em chỉ coi tôi là bạn thôi, kêu tôi dừng ngay trò đùa đó lại. Em khiến tôi nhói đau hết lần này đến lần khác.
Rồi một ngày em nói vu vơ với tôi rằng: “Nếu hồi đó tui không lựa chọn Sài Gòn để sinh sống, nếu tui lựa chọn Hà Nội thì không biết bây giờ sẽ như thế nào nhỉ? Lâu lâu tui chợt muốn ra Hà Nội sống và làm việc, dù là vài năm thôi cũng được”. Tôi rất bất ngờ khi nghe suy nghĩ của em. Tôi cứ nghĩ rằng em đã yêu Sài Gòn quá mà quên Hà Nội rồi, cứ nghĩ rằng em sẽ không trở về nơi đây nữa. Tôi vui mừng khôn xiết trong lòng, tôi nhắn em là cứ ra Hà Nội xem, thử một cuộc sống mới xem thế nào, dù sao nơi này cũng quen thuộc với em, nơi này là quê hương của em mà, và nơi này luôn có tôi ở đây. Em cười trừ nói rằng đó là chuyện tương lai thôi, còn giờ thì em cũng chưa tính tới chuyện đó. Tôi vừa hụt hững vừa phấn khích. Hụt hẫng vì đó chỉ là suy nghĩ vu vơ của em thôi, rằng em chưa thực sự quyết định việc đó. Đồng thời cũng hào hững chờ ngày em thực hiện điều đó, lúc đó tôi sẽ có nhiều thời gian bên em, quan tâm chăm sóc em, và cho em cảm nhận trực tiếp tình cảm của tôi.
Tôi sẽ đưa em đi khắp Hà Nội, dẫn em đi ăn những món ngon, chở em một vòng Hồ Gươm ăn kem Tràng Tiền, giúp em lưu lại những khoảnh khắc đẹp. Tôi sẽ ôm em vào lòng mỗi khi em mệt mỏi, sưởi ẩm cho em mỗi khi mùa đông về. Chỉ nghĩ tới thôi là tôi đã thấy mùa xuân tràn ngập đâu đây. Tôi luôn mong em trở về nơi đây, nơi chúng ta đã có rất nhiều kỷ niệm với nhau, dù em không nhớ được những điều đó, tôi sẽ nhắc lại cho em những con đường ta đã đi qua, những món ăn ta đã ăn chung, những câu chuyện ta đã nói với nhau. Tôi sẽ chứng minh cho em thấy quê hương luôn là nhà, và tôi luôn là người yêu thương em nhất.
Làm thế nào để em mới hiểu trái tim đơn phương tôi đây. Vậy nên tôi vẫn mãi là người bạn nơi phương xa của em, tuy xa cách nhưng luôn sẵn sàng lắng nghe tâm sự của em mọi lúc mọi nơi, cả lúc vui cũng như lúc buồn, như một cửa hàng tiện lợi vậy, phục vụ 24/7, đưa ra lời khuyên trong bất cứ tâm tư gì, không giới hạn trong mọi lĩnh vực, từ công việc đến cuộc sống, đôi khi cả những câu chuyện thầm kín nhất. Cứ vậy đó, suốt 7 năm qua tôi luôn ở bên cạnh em, nhưng chẳng thể chạm tới trái tim của em được.
Tôi vô tình đọc được một tâm tư của một chàng trai dành cho cô gái kia, tôi bỗng thấy bản thân mình trong đó:
“Tôi thương em, thương có nghĩa là nhiều hơn cả chữ yêu, thương là không cần em quay đầu lại nằm lấy bàn tay tôi. Thương là dù em có yêu ai đi nữa, tôi cũng chấp nhận đi bên cạnh em trong những ngày em đơn độc, muộn phiền. Tôi không cần em hiều cho lòng này, chỉ cần em hạnh phúc, an yên với tình yêu của đời em, là tôi bình yên, là tôi thấy mình không đau trong lòng nhiều nữa.
Tôi không đơn côi vì trong tim tôi lúc nào cũng có em. Tôi thương em âm thầm, tôi nhớ em lặng lẽ, tôi dành cả thanh xuân để che chở cho một tâm hồn bé nhỏ, như nâng niu một cánh bồ công anh mỏng manh, yếu đuối. Rồi em để dành tình cảm tới với người ta” - Sưu tầm
Ly cà phê đã cạn từ lúc nào, và trời cũng đã tạnh mưa. Trả lại bầu trời quang đãng, mây ửng hồng. Tôi cần phải quay lại làm việc, gác lại nỗi nhớ em, gác lại nhưng tương tư trong lòng. Năm mới sắp tới, một năm với những cuộc chiến mới, trong đó có cuộc chiến tình cảm trong tim, nén tâm tư xuống để luôn là một người bạn phương xa ở bên cạnh em. Dù tương lại có ra sao, tôi vẫn luôn mong em hạnh phúc. Hãy nhớ rằng luôn có tôi ở đây, chờ em nhận ra tình cảm ấm nồng của tôi.
Hôm nay trời đổ mưa, hôm nay tôi lại nhớ em.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/hom-nay-toi-lai-nho-em-nw230657.html