Vì “bỏ lỡ” là một từ buồn nhất, nên hy vọng “nếu có kiếp sau thì mỗi lần gặp nhau đều là vĩnh hằng”
Chẳng ai có thể hiểu được sâu sắc hai từ: “bỏ lỡ” bằng những trái tim mới vừa tan nát vì một người vốn đã cho rằng là cả một phần đời còn lại, nhưng khi ngoảnh mặt lại tất cả chỉ còn là một bóng hình mờ tịt. Chúng ta “bỏ lỡ” nhau vì rất nhiều lí do, nhưng suy cho cùng cho dù là lí do nào thì cũng để lại một tổn thương nhất định trong lòng của mỗi người. Chúng ta mãi mãi không biết rằng mình đã “bỏ lỡ” một người cho đến khi họ không còn bên cạnh mình nữa. Trong cuộc đời, nhất định phải có những người như vậy, để chúng ta mới có thể cảm nhận sâu sắc được mình cần phải trân trọng điều gì, hối tiếc cái gì. Mà đến khi hối tiếc thì đã trễ rồi. Ai rồi cũng sẽ có một tòa thành trong tim, mà đến khi người ấy bước vào rồi thì sẽ không có ngoại lệ. Bởi thế, bỏ lỡ chính là bỏ lỡ, chẳng ai có trách nhiệm phải bên mình suốt đời, cũng chẳng ai có đủ kiên nhẫn phải chờ đợi, phải nhẫn nhịn và nhìn bạn lớn khôn đâu, hơn ai hết bản thân phải trưởng thành trước năm tháng dành cho mình. Bỏ lỡ một người sẽ hối tiếc thật đấy, đau lòng thật đấy, nhưng nếu không bỏ lỡ liệu rằng chúng ta sẽ biết hối tiếc ư, biết chấp nhận ư, biết trân trọng những cái mình đang có ư,… Sẽ không, không bao giờ!
Vì “bỏ lỡ” là một từ buồn nhất, nên hy vọng rằng “nếu có kiếp sau thì mỗi lần gặp nhau đều là vĩnh hằng”. Chúng ta chỉ sống được một lần nên phải sống sao cho đáng một cuộc đời, đừng vì những bồng bột, những nông nỗi, bốc đồng nhất thời mà “bỏ lỡ” đi người hay bất cứ việc gì. Đến khi có “bỏ lỡ” rồi thì cho dù có cố gắng, có tiếc nuối đến cỡ nào cũng sẽ không có lại được lần thứ hai, mà lần “bỏ lỡ” ấy sẽ là nỗi đau khiến ta day dứt cả đời. Thế nên, hãy trân trọng và bao dung cho nhau một chút, thay vì bỏ lỡ nhau được không, hả?
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/co-bo-lo-moi-co-hoi-tiec-co-ket-thuc-moi-co-ngay-bat-dau-u2BMf5e3nvQiw.html