Từ ngày tôi về làm dâu đến nay mẹ chồng vẫn vậy, luôn chắt chiu hi sinh vì con vì cháu
Khi con gái được 1 tuổi, tôi đành gửi cháu về quê nhờ mẹ chồng chăm, vì hai vợ chồng sống ở thành phố, bận rộn kinh doanh nên không có nhiều thời gian để chăm con. Đưa mẹ chồng lên thành phố là điều không khả thi vì chúng tôi khi ấy đang ở nhà thuê chật hẹp. Chi phí ở thành phố quá cao, thu nhập của hai vợ chồng thì thấp, nuôi thêm mẹ thực sự quá sức.
Hơn nữa, mẹ lên thành phố ở cùng chúng tôi bà cũng không yên tâm nhà cửa, vườn tược, lợn gà ở nhà. Vì vậy vợ chồng tôi mới đành cắn răng gửi con về quê.
Bẵng cái 4 năm đã trôi qua, vợ chồng tôi đã mua được căn nhà trả góp với 3 phòng ngủ ở thành phố. Ai chẳng muốn mua đứt để tránh phải trả lãi, áp lực nợ nần, vợ chồng tôi ban đầu cũng có suy nghĩ này. Nhưng con gái đã sắp lên lớp 1, sức khỏe của mẹ dạo gần đây cũng yếu đi nên vợ chồng tôi bắt buộc phải mua nhà trả góp để sớm đón mẹ và con gái lên ở cùng ổn định cuộc sống.
Ban đầu mẹ chồng nhất quyết không muốn lên ở chung, nhưng vợ chồng tôi bảo bố mất lâu rồi, mẹ bây giờ đã có tuổi, để bà ở quê một mình người làm con như chúng tôi không thể yên tâm mà làm ăn được. Con gái tôi cũng nũng nịu, đòi bà nội sống cùng nên mẹ chồng đã đồng ý dọn lên thành phố sống cùng vợ chồng tôi.
Có mẹ chồng sống cùng, vợ chồng tôi đỡ được bao nhiêu. Hằng ngày, mẹ là người đưa đón con tôi đi học, việc nhà từ dọn dẹp, cơm nước,… hầu hết đều là do mẹ làm. Áy náy nhiều lúc tôi bảo mẹ làm ít thôi, để tôi đi làm về thì dọn dẹp, cơm nước sau nhưng bà liền gạt đi:
Tôi thừa biết là mẹ thương con thương cháu, sợ vợ chồng tôi đi làm cả ngày vất vả rồi về nhà còn phải lo việc nhà cửa sẽ càng mệt hơn nên mới nói vậy thôi. Chứ mẹ đã có tuổi, sức khỏe không được tốt lắm sao lại không mệt khi làm đủ thứ việc như thế. Vì vậy, mỗi ngày tôi đều cố gắng tan làm sớm để về nhà đỡ đần mẹ được chút nào hay chút ấy.
Mỗi ngày tôi đều cố gắng về nhà sớm để lo cơm nước cùng mẹ chồng. (Ảnh minh họa)
Sau một ngày bận rộn về nhà, thấy mẹ chồng đang tất bật trong bếp, tôi vội vàng xắn tay áo lên để phụ giúp mẹ. Vừa nấu cơm, hai mẹ con vừa trò chuyện rôm rả.
Hai người nấu nên chẳng mấy chốc mà có cơm ăn. Nấu xong, tôi bưng mâm ra. Đúng lúc này mẹ chồng lấy ra một xấp tiền đưa cho tôi. Bà nói:
- Mẹ trả con 4 triệu lúc sáng con để lại nhờ mẹ đóng học phí cho bé Mơ (con tôi). Tiền học phí của bé Mơ con không phải lo đâu, mẹ lo được.
Nghi hoặc tôi hỏi lại mẹ:
- Mẹ ơi, tiền học của bé Mơ cứ để chúng con lo. Mẹ đã giúp đỡ chúng con nhiều rồi, con không thể phiền mẹ thêm nữa. Hơn nữa mẹ lấy đâu ra tiền chứ?
- Chúng ta là người một nhà, sao lại nói là làm phiền được? Mẹ biết các con kiếm tiền không dễ. Bây giờ các con lại mới mua nhà, vẫn đang phải trả góp hàng tháng. Mẹ tuy không có nhiều tiền tiết kiệm nhưng vẫn đủ để đóng học phí cho bé Mơ thêm vài năm nữa. Khi nào mẹ hết tiền, mẹ già rồi thì mẹ lại nhờ tới các con. Đến lúc đó còn đừng chê mẹ nhé.
Mẹ chồng cười hiền, còn tôi mắt đỏ hoe, ôm chầm lấy mẹ chồng òa khóc như một đứa trẻ. Từ ngày tôi về làm dâu đến nay, mẹ chồng vẫn vậy, luôn chắt chiu, hi sinh vì con vì cháu. Mẹ đã trả lại tiền, tôi đành nhận lại, cũng tự hứa với lòng phải hiếu kính, quan tâm tới mẹ chồng hơn nữa.
Tiệm rượu với đầy đủ các lựa chọn về rượu, bia nhiều nhất tại vùng Springvale
Article sourced from EVA.
Original source can be found here: https://eva.vn/tam-su/dua-tien-nho-me-chong-dong-hoc-phi-cho-con-gai-di-lam-ve-ba-lai-tra-tien-roi-trach-toi-c391a583406.html