Thật ra em biết rằng cuộc đời không có quá nhiều chữ nếu như...
Những năm tháng sau này anh sẽ hiểu, việc em không muốn quên đi anh trong thanh xuân là điều đúng đắn. Và anh hãy luôn nhớ rằng là em không muốn quên chứ không phải không thể. Chúng ta tại sao lại phải bắt bản thân mình quên đi những hồi ức đẹp đẽ có, đau thương có ấy, nó dù thế nào vẫn từng gắn kết với sự trưởng thành của chúng ta.
Nếu biết trước đó là lần cuối chúng tôi cùng xem phim tôi sẽ xem thêm một bộ nữa, sẽ không ngại mà dựa đầu vào vai anh ấy.
Nếu biết trước đó là lần cuối tôi có thể thản nhiên nhìn anh ấy ăn cơm thoải mái, nói với tôi bao nhiêu là chuyện của anh thì tôi sẽ nhìn gương mặt ấy thật lâu.
Nếu biết trước đó là lần cuối tôi sờ bàn tay mình vào mặt anh ấy, nhìn nụ cười anh ấy dành cho mình tôi sẽ mạnh dạn tham lam chủ động hôn lên đôi môi ấy.
Nếu biết trước đó là lần cuối cùng anh nắm lấy tay tôi thì tôi sẽ siết chặt thêm một chút.
Nếu biết trước đó là cái ôm cuối cùng, nụ hôn lên tóc cuối cùng, vừa mắng hâm vừa ôm tôi vào lòng cuối cùng tôi sẽ ôm anh thật chặt, thật lâu để lưu giữ lại hơi ấm ấy.
Thật ra em biết rằng cuộc đời không có quá nhiều chữ nếu như vậy…
Thời gian rồi sẽ xóa nhòa tất cả những chuyện này trong tim anh, nhưng còn với em – em không muốn quên. Em là người giữ những kí ức rất kỹ, chưa từng muốn quên những gì người khác dành cho mình, mà tình cảm là thứ em phải lấy hết can đảm ra để dốc sức vào nên em càng không muốn quên. Cái chúng ta cố chấp không phải là nhớ mọi việc, mọi người mà cái chúng ta cố chấp là cố quên đi nó. Đến một thời điểm nhất định nào đó chuyện quên đi lại là một điều đáng sợ, có thể ngày em quên đi anh – quên đi kỷ niệm của chúng ta, em không thể nhớ gương mặt anh ra sao, nụ cười anh thế nào, cử chỉ,… tất cả đều sẽ quên theo thời gian.
Thời gian là thứ thuốc kỳ diệu nhưng nó cũng là thứ tàn độc nhất đối với chúng ta. Em tin chắc rằng trong chúng ta ai ai cũng đã từng có một người yêu mình đến bất chấp, rồi cũng có một người mình yêu đối phương đến như vậy, ở bên như vậy. Thanh xuân chúng ta cho mình cái quyền sai, quyền yêu một người nhiều hơn tất thảy, vì chỉ khi trải qua thêm một hai mối tình nữa chúng ta có muốn cũng không can đảm làm điều đó – yêu một người không toan tính, không sợ tổn thương.
Cái chúng ta cố chấp không phải là nhớ mọi việc, mọi người mà cái chúng ta cố chấp là cố quên đi nó. Tại sao vậy, chi mệt vậy, trong khi rõ ràng bạn biết những việc chỉ cần đến thời điểm nhất định thì sẽ quên đi mà?
Article sourced from GUU.
Original source can be found here: https://guu.vn/chung-ta-ai-cung-da-tung-bat-chap-tat-ca-de-yeu-mot-nguoi-CaQQ7ZQkgZkXJ.html