Thanh xuân đi qua ai mà không tiếc nuối
Bạn nhắn cái tin báo “Ngày mai cô ấy đính hôn rồi”. Lặng lẽ dắt xe chạy ra siêu thị gần nhà mua mấy lon bia rồi rẽ vào con hẻm nhỏ gọi bạn xuống. Hai đứa lại im lặng chở nhau về phía kia sông Sài Gòn, nơi đây như một khuôn mặt khác của thành phố hoa lệ. Hai đứa cứ thế ngồi im nhìn ánh đèn bên kia cầu hắt xuống dòng sông bị từng con sóng đánh dập dìu. Lòng sông chứa những con sóng không ồn ào, mạnh mẽ như biển cả. Những con sóng êm ả lớp này lấp lên lớp khác, vậy nên chẳng ai nghĩ sông cũng có sóng ngầm, cũng có khi ào ào những bão giông.
Bạn chợt hỏi "Nếu giờ gặp lại người yêu cũ mày sẽ nói gì?"
Từ lúc chia tay không biết bao nhiêu lần mình nằm trong đêm, tưởng tượng ra khung cảnh một ngày gặp lại người yêu cũ. Có lúc mình tưởng tượng rằng mình đang đi với người yêu mình thì gặp người yêu cũ. Lúc đó anh ấy đi một mình sẽ nói những câu cạnh khóe, mình sẽ cười. Thì ra chia tay đã lâu như vậy rồi nhưng anh ấy vẫn khó chịu khi mình có người yêu chứng tỏ trong lòng vẫn còn nghĩ đến mình.
Cũng có lúc lại nghĩ ra khung cảnh một ngày nọ người yêu cũ hẹn mình đi cà phê, lúc đó mình vẫn một mình. Ừ thì cứ gặp thử xem thế nào. Thế là gặp, rồi anh ấy sẽ nói "Từ khi chia tay em, anh mới biết được ngoài kia bao nhiêu cô gái, không cô gái nào tốt với anh như em" để rồi mình sẽ đáp lại rằng "Lúc yêu anh dẫu biết anh không tốt em vẫn cố gắng bao che cho anh. Chia tay rồi mới biết, ngoài kia có hàng vạn chàng trai tốt hơn anh rất nhiều". Rồi mình sẽ quay lưng bỏ đi.
Cũng có lúc nghĩ rằng một ngày nào đó đang nắm tay đi dạo với người yêu mình thì gặp người yêu cũ đi với người yêu, mình sẽ cười thật tươi rồi nhanh nhảu bước đến chào rồi giới thiệu "Anh ơi, đây là người yêu cũ của em" rồi nắm tay người yêu lướt qua để lại cô người yêu của người yêu cũ nhăn nhó vì có thể mình xinh đẹp hơn cô ấy chẳng hạn.
Rồi cũng có lúc tự hỏi nếu gặp lại người yêu cũ, bên cạnh anh ấy là một cô gái xinh đẹp còn mình chỉ có một mình thì sao? Lúc đó mình sẽ tránh mặt hay chạm mặt cười rồi lại bỏ đi thật nhanh?
Mình quay qua nhìn bạn "Tao đã từng tưởng tượng vô vàn lần lúc gặp lại người yêu cũ thì sẽ nói thế nào. Nhưng lại chưa một lần gặp lại sau chia tay, vậy nên cũng chẳng biết sẽ nói gì, trách móc hay vui vẻ cũng chưa hề biết".
Bạn cười khẽ ánh mắt đầy nỗi buồn "Cũng một thành phố mà lúc còn là của nhau, đi xa đến đâu cũng có thể chạm mặt nhau. Ấy vậy mà lúc xa nhau rồi cùng một con hẻm lại chưa từng vô tình gặp gỡ. Muốn biết cô ấy thế nào, sống có tốt không, lại chẳng có cách nào để biết".
"Vì lúc còn bên nhau chỉ một cuộc gọi, một dòng tin là đã tìm thấy nhau. Vậy nên đôi khi chúng ta luôn lãng phí cơ hội, luôn hẹn lần sau, hẹn khi khác. Đôi khi chúng ta còn xem nhẹ, đẩy nó xuống vị trí khác ở mối quan hệ mà chúng ta cần trân trọng và phải đặt ở vị trí ưu tiên. Đùng một phát trong phút chốc chúng ta xa nhau, cơ hội không còn nữa dù chúng ta có chắt chiu thế nào. Phải chăng chúng ta đã không trân trọng lúc bên nhau?"
Không phải chúng ta không trân trọng lúc bên nhau. Mà chúng ta đã từng, đã từng rất trân trọng mối quan hệ ấy, từng sợ mất nhau. Nhưng rồi mọi thứ dần thành thói quen.
Trong mối quan hệ ấy chúng ta chỉ khóc vì nhau vài lần đầu thôi. Chúng ta thức trắng đêm vì những cãi vả vài lần đầu thôi. Chúng ta nỗ lực vì nhau vài lần thôi. Rồi sau đó chúng ta đau rồi sẽ quen với nỗi đau, ngưỡng đau cứ thế tăng dần lên, rồi chúng ta sẽ đau ít đi sau mỗi lần chịu đau. Chúng ta sẽ khóc sau mỗi lần cãi vả nhưng lại hiểu rằng sớm thôi mình lại về với nhau, rồi sau mỗi lần cãi vả chúng ta không còn nước mắt hoặc không còn đủ bận tâm để khóc nữa.
Chúng ta đã từng suy nghĩ loạn lên để tìm từ cách này đến cách khác giải quyết vấn đề. Rồi dần nhận ra im lặng có lẽ là cách giải quyết tốt nhất. Cứ thế rồi một ngày chúng ta đứng trước mối quan hệ ấy mà không còn cảm thấy đau, không một giọt nước mắt và chẳng còn bận tâm gì nữa.
Vài ba ngày sau khi nói lời tạm biệt mối quan hệ ấy rồi mới nhận ra mình phải từ bỏ những thói quen vốn dĩ đã vô cùng quen, cầm điện thoại lên rồi đặt xuống bởi người hằng ngày nói bao nhiêu thứ trên đời nay đã im lặng.
Chạy xe đến trước số nhà quen thuộc rồi lặng lẽ quay xe về, bởi người đã từng yêu giờ đã thành người dưng. Và còn nhiều thứ khác phải từ bỏ, còn nhiều thứ phải đóng lại cho vào một góc.
Lúc ấy mới thấy lòng trống rỗng, mới chép miệng rằng " Giá như”. Giá như mình đã lắng nghe nhiều hơn, giá như mình dành thời gian nhiều hơn, giá như mình kịp thay đổi, giá như mình đã bao dung hơn và giá như mãi để rồi nhận ra mất đi rồi mình mới biết mình đã từng không trân trọng đến vậy.
Bạn nhấp một ngụm bia rồi hỏi tiếp "Đã bao giờ mày nghĩ sẽ làm gì trong ngày cưới của người yêu cũ chưa?"
Kì thực không biết bao nhiêu lần mình nghĩ sẽ gặp lại người yêu cũ thế nào nhưng chưa một lần mình nghĩ nếu anh ấy cưới mình sẽ thế nào. Duy nhất có một lần mình ngủ mơ thấy anh ấy trong một bộ vest đen thiệt lịch lãm, sánh bước bên cô dâu mặc váy cưới màu trắng, cười nói vui vẻ. Rồi hai người dắt nhau đến chúc bia bàn mình, bàn chỉ có mình và cô người yêu cũ trước mình.
Tỉnh giấc sau giấc mơ mình bần thần. Trong vô vàn những lần mình nghĩ gặp lại người cũ cũng có lần mình mang hy vọng quay về với nhau. Nhưng nếu người ấy đi cưới vợ, nghĩa là mình và người ấy hoàn toàn hết cơ hội rồi.
Lúc còn bên nhau khi cãi nhau hơn một lần mình nghĩ "Nếu như mình chia tay anh ấy thì mình sẽ đi lấy chồng để anh ấy không có cơ hội về bên mình nữa, để anh ấy sống cả đời trong tiếc nuối". Rồi cuối mình và anh ấy cũng chia tay, rồi mình vẫn một mình đến bây giờ.
Giờ thì mình hiểu hình dung ra cảnh cưới một người chỉ vì muốn người khác nuối tiếc thì chẳng thể biết được ai mới là người nuối tiếc. Anh ấy nuối tiếc nhưng vẫn còn cơ hội gặp người khác rồi sẽ lại yêu điên cuồng, sẽ quên mất mình đã từng vô cùng nuối tiếc một người. Còn mình mình lấy chồng rồi là xong, lỡ không như mong muốn thì mình lỡ một chuyến đò. Cả đời nuối tiếc và giá như. Vậy nên nếu cứ mang suy nghĩ để người đó sống nuối tiếc thì mình vẫn nên nghĩ cho bản thân mình trước đã.
Lúc còn bên nhau có lần anh ấy hỏi mình "Nếu như người yêu cũ mời anh dự đám cưới em nghĩ anh có nên đi không?". Đến bây giờ mình vẫn không hiểu sao những người từng yêu nhau lại mời nhau dự đám cưới. Để làm gì chứ? Có phải người đang đứng trên lễ đài kia chứng tỏ mình đang hạnh phúc, để chứng minh người kia hết cơ hội rồi và có thấy tiếc không. Người được mời đi dự để chứng kiến người mình từng nắm tay hứa hẹn sẽ hạnh phúc bên nhau đang hạnh phúc bên người khác rồi và cảm giác ra sao ư?
"Nếu được mời tao cũng sẽ không đi. Ngày hôm đó vẫn sẽ là ngày bình thường của tao. Tao chẳng cần làm gì trong ngày đặc biệt của người khác cả. Còn mày, mày sẽ làm gì?"
"Tao đang định hỏi cô ấy sao đối xử với tao như vậy? Lúc nghe tin cô ấy đính hôn, thế giới dưới chân tao như sụp đổ. Tao chỉ muốn quên đi những thứ đang diễn ra. Tao đang định đăng những hình ảnh của cô ấy và tao lên facebook để cô ấy xem tao và cô ấy đã từng hạnh phúc như thế nào. Để cô ấy tự dằn vặt lòng mình khi chỉ vừa chia tay vài tháng đã đi lấy chồng. Cô ấy còn không cho tao thời gian lành vết thương như cô ấy đã từng nói rằng 6 tháng sau mới được có người mới, để đủ cho cô ấy quen với việc không có tao. Hóa ra cũng chỉ là lời nói dối."
"Tao cũng từng như mày, từng muốn gặp lại người cũ để rồi trách móc. Để hỏi rằng tại sao lúc ấy lại đối xử tệ với tao như vậy, tại sao lúc ấy lại im lặng rồi bỏ rơi tao lại mà bỏ đi. Để cả một đoạn đời sau này tao luôn sống trong cảm giác co mình lại, không cần ai nữa vì sợ một lần nữa bị bỏ rơi. Để mãi đến bây giờ tao mẫn cảm với mọi sự im lặng. Tao muốn hỏi trong những ngày tháng đã qua dù chỉ một khoảnh khắc thì người ấy có hối hận vì đã làm như vậy với tao không? Nhưng rồi tao cũng tự hỏi mình dằn vặt người xưa để làm gì?"
Từ lâu rồi mình không còn buồn, không còn tiếc cho một đoạn thanh xuân của cả hai nữa. Dẫu có buồn có vui cũng là kỷ niệm. Dẫu có giận có trách cũng là người từng yêu say đắm. Dằn vặt chuyện cũ có thể mang lại chút thỏa mãn nhất thời nhưng lại khiến mình không còn muốn nhìn lại những gì đã từng qua.
Mình nhớ đến một buổi tối ngồi cà phê với một người bạn trước khi bạn đi du học. Bọn mình đang ngồi nói về chuyện lập gia đình thì bạn bảo bạn không muốn yêu nữa giờ chỉ muốn lo sự nghiệp. Mình mới quay qua hỏi chuyện cũ của bạn rằng ai là người nói chia tay. Lần đầu bạn ngồi kể chuyện cũ cho mình nghe.
Hồi mấy năm đầu đại học bạn quen cô ấy. Cô ấy là con gái duy nhất của cả dòng họ ở Huế nên ai cũng cưng chiều, lại còn mang cốt cách tiểu thư nhà giàu nên không bao giờ chịu cực khổ. Hồi đó bạn và cô ấy ở Sài Gòn. Gia đình cô ấy không muốn cô ấy đi xa, càng không muốn có người yêu xa quê. Vậy nên ba mẹ cô gái vào Sài Gòn bắt cô ấy về Huế. Về được nửa tháng cô ấy lại trốn vào Sài Gòn với bạn. Gia đình cô ấy không còn cách nào nên bảo bạn muốn quen thì ra nhà dặm hỏi rồi tính chuyện cưới xin. Bạn lúc đó còn đang học đại học chẳng thể tính chuyện cưới xin. Còn gia đình cô ấy lại vào Sài Gòn bắt cô ấy về Huế. Tết năm đó mồng 1 Tết, bạn nhắn cho cô ấy nói chia tay nói rằng bạn quen một cô gái khác ở quê rồi. Cô ấy biến mất hoàn toàn khỏi cuộc sống của bạn. Ba tháng sau, cô ấy cưới chồng. Cuộc sống với chồng không hạnh phúc, cô gái ấy một mình nuôi con.
Cô bạn mình bảo với bạn "Vậy nếu còn thương thì quay lại với cô ấy đi".
Mình quay qua nói với bạn "Cô ấy có lẽ buồn bạn nên mới đi lấy chồng".
Bạn bảo gần đây sau ba năm cô ấy nhắn tin hỏi thăm bạn vì biết bạn sắp đi du học. Bạn có hỏi cô ấy có giận bạn không thì cô ấy bảo không. Mình nói với bạn là chuyện qua đủ lâu để cô ấy không ôm hận trong lòng nữa. Mình hỏi bạn sao lúc đó làm như vậy.
Bạn bảo: “Lúc đó nghĩ làm vậy là thấy tốt cho cô ấy".
Tụi mình đều quay sang hỏi "Vậy bây giờ có thấy tốt không?". Rồi tụi mình đều trầm ngâm. Câu chuyện bạn kể sau cùng chẳng ai đúng, mọi người đều sai.
Đôi khi điều mình nghĩ là tốt nhất cho đến sau này lại trở thành sai nhất.
Vậy nên buông bỏ, tha thứ cũng là một cách mình sống thanh thản. Đôi khi mình cứ ôm khư khư oán giận mà người bị mình oán giận họ không hề hay biết gì. Vậy nên họ chẳng bận tâm gì, hằng ngày cứ sống vui vẻ và hưởng thụ. Nếu mình cứ ôm khư khư rồi mỗi ngày nhìn họ sống vô tư, hạnh phúc chẳng vấn đề gì và oán giận tại sao có thể vui vẻ trong khi mình thì không, thì cuối cùng mình chính là người chịu khổ.
Vậy nên hãy tha thứ, dẫu sự tha thứ ấy người mà được tha thứ họ không cần đâu nhưng nó lại cần với chính mình.
Tha thứ là cách tự làm lành vết thương cho chính mình, buông bỏ mọi thứ và an nhiên bước tiếp đoạn đời phía trước.
Bạn mở điện thoại nhấn xóa album ảnh với người yêu cũ. Mở vài bài nhạc rồi hai đứa cứ thế ngẩn ngơ, nhạc tự động chạy, mỗi đứa lại để suy nghĩ của mình chảy từng dòng như nước bên sông.
Điện thoại bất giác vang lên "5 năm rồi không gặp, từ khi em lấy chồng... đời chia như nhánh sông". "Đời chia như nhánh sông" nghe thôi lòng đã thênh thang những nỗi buồn. Cứ tưởng tượng giống như ở bến sông, người ấy đã lên đò để qua sông rồi, rồi người ấy ngoái đầu nhìn lại thì bạn đã là người thương cấy vẫn đứng bên này nhìn theo. Con đò chiều thì đi mất, chuyến đò cuối cùng. Và hai người thương chỉ có thể nhìn nhau cách một dòng sông. Chung một dòng sông thấy nhau đó mà không còn cách nào chạm vào nhau nữa. Bài hát cứ da diết bên tai thử hỏi có ai nghe xong mà không ứa nước mắt?
Nhưng khóc xong rồi sẽ thế nào? Rồi bạn ở lại bến sông bên này bạn sẽ làm gì? Có người giống như Ngạn trong truyện Mắt Biếc của Nguyễn Ngọc Ánh quay về chốn cũ, sống với ký ức rồi để mình mắc kẹt trong đó. Hay bạn chọn nán lại bên bến song đợi ngày mai bình minh lên và những chuyến đò khác đến, bạn sẽ mở lòng bước lên chuyến đò của bạn đi đến nơi bạn muốn đến?
Thanh xuân đi qua ai mà không tiếc nuối nhưng sống với những điều đã cũ như thế nào để không tiếc nuối đó là lựa chọn của chúng ta.
Có người chọn trở nên mạnh mẽ trải qua bao nhiêu đau thương và bất công thì vẫn sống thoải mái vui tươi cùng với nội tâm bình yên. Và vì đời còn muôn nhánh nên mỗi người đều có thể chọn nhánh sông mà mình rẽ vào để bơi tiếp ra biển lớn. Người đã đi xa rồi sẽ trở thành hồi ức của chúng ta, người vừa mới tới trở thành cuộc sống của chúng ta hiện tại.
Đêm cứ thế dần trôi vào tĩnh mịch, hai đứa trong ngà ngà men say thi nhau la hét. Nhưng tiếng la hét cũng chỉ the thé bởi sợ đánh thức thành phố đang tạm thời im lặng kia. Cái giá của sự trưởng thành là đôi lúc muốn gào to vẫn phải chỉnh âm lượng sao cho không phiền người khác, lúc muốn gục ngã, lúc muốn biến mất thì vẫn phải đứng vững bởi còn nhiều hơn một người thân thuộc lo lắng cho mình.
Bạn quay sang bảo
"Về thôi. Về ngủ một giấc thiệt say mày ạ. Mai tao nghỉ làm ngủ cho thật đã, mấy tháng nay tối nào cũng vùi đầu trong bia với thuốc, tao sống không giống người nữa rồi. Mai ngủ dậy tao sẽ đi cắt tóc, dọn lại cái phòng rồi sẽ lại sống chứ không tồn tại mãi thế này nữa".
Mình nhìn bạn giơ tay làm biểu tượng cố lên. Hai đứa có lẽ đã đủ lớn để biết rằng nói lúc nào cũng dễ dàng hơn làm cả. Mình biết cái ngày mai sống như không tồn tại của bạn sẽ không xảy ra vào sáng mai đâu sẽ còn vài ngày tháng gặp bạn trong men bia nữa.
Nhưng mình tin hai đứa cũng đủ lớn để biết rằng không được gục ngã. Thời gian trôi qua người cũ rồi sẽ thành người lạ, và có cơn mưa nào chỉ chuyên chở những buồn đau. Vẫn sẽ có những hạt mưa mà phía sau đó là cầu vồng rực rỡ.
Người cũ à, chỉ hôm nay thôi nhớ về một chút, rồi mình sẽ yêu thêm một người nhưng không phải bây giờ. Có lẽ đó là khi mình và bạn đều đã đứng lên đoạn kí ức cũ mà cười mỉm, khi bọn mình không còn ngồi nói với nhau trong bia rượu. Chỉ cần đừng gục ngã sẽ làm được thôi.
Xem thêm
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/nguoi-cu-a-chi-hom-nay-thoi-ngay-mai-minh-se-hanh-phuc-nw228103.html