Ngày đi sinh con gái đầu lòng là điểm ngoặt lớn lao trong cuộc đời mẹ. Lo lắng, sợ hãi, đau đớn, để rồi vỡ òa trong niềm hạnh phúc tuyệt vời khi nhìn thấy con gái má phính, mắt lim dim nhìn mẹ. Từ ngày đó, thế giới của mẹ đổi khác.

ảnh minh họa
Ngày mẹ đi sinh là ngày sinh nhật con. Thế nhưng, từ xưa đến giờ, mỗi lần sinh nhật, lúc bé thì mẹ đòi hỏi bà ngoại của con tổ chức quà bánh này nọ, lớn lên thì cà phê với bạn bè, hẹn hò người yêu, chẳng bao giờ nhớ đến rằng đó cũng là ngày, bà ngoại con vẫn làm việc ngoài đồng, trời nắng chang chang, suýt đẻ rơi mẹ.
Sinh con ra, mấy tháng đầu thức đêm thức hôm, con khóc suốt, thật vất vả. Mẹ xoay mòng mòng với những nhu cầu của con, có các bà, có osin, mà vẫn mệt mỏi. Lúc này mẹ mới nghĩ, ngày xưa, bà ngoại sinh mẹ, cậu và dì con liền kề nhau, bà ngoại con đã xoay xở thế nào?
Con mới gần 1 tuổi thôi mà hết ốm lại sốt mọc răng, hết sốt mọc răng lại ốm. Cả nhà cứ loạn cả lên. Nuôi một đứa trẻ sao mà vất vả vậy, dì con chưa lập gia đình, thường kêu lên đầy sợ hãi. Em bé bé tí ti thế này, nuôi bao giờ cho lớn, anh họ của con 6 tuổi bắt đầu đi học lớp 1 mà cũng có phát ngôn đầy... trải đời. Nuôi mẹ, cậu và dì con từ những em bé tí ti thành người lớn thế kia, công sức kể đâu cho hết?
Từ ngày có con rồi, mẹ không bao giờ thấy cô đơn nữa. Tan làm về nhà, mẹ thấy con gái nhỏ, mắt mở to mừng rỡ, cái miệng cười, cái chân chập chững đi, ào vào lòng mẹ, ôm rất là lâu. Mẹ hạnh phúc, mỗi giây mỗi phút bên con, nhìn con ăn, ngắm con ngủ. Ở nơi quê xa đó, bà ngoại của con, mẹ của mẹ, giờ ở một mình, có thấy cô đơn không? Bao lâu rồi mẹ không về thăm mẹ?
Sao phải đợi có con mới biết tấm lòng cha mẹ?

