Bạn có còn nhớ cảm giác của mình khi lần đầu tiên nhìn một cô gái mô-đen mặc áo hở rốn trên đường không? Đúng rồi, bạn đã sửng sốt trong 3 giây, sau đó lại vội vàng quay mặt đi phải không nào? Bạn đã có cảm giác mặt mình thộn lại, đỏ rần lên. Một nỗi mặc cảm, gần như loại mặc cảm tội lỗi, vì mình đã làm một điều không đứng đắn, đeo bám theo bạn trong suốt vài giờ liền sau đó. Vì ngay sau khi quay đi, bạn lại nuối tiếc len lén nhìn lại, nhưng lúc ấy bạn chỉ còn thấy tấm lưng trần, tấm lưng cũng hở một khoảng da trắng muốt chắc hẳn phải rất mịn màng, đang khuất dần rồi biến mất vào đám đông.
Bạn bảo sao? Tôi đặt điều vu khống bạn à, thật sự mọi việc không đúng như vậy ư? À, nếu thế thì bạn quả là tay táo tợn và chịu chơi đấy! Chắc hẳn bạn đã mở to hai mắt nhìn lom lom vào ngay cái rốn xinh xắn và khiêu khích ấy! Thậm chí bạn còn tính toán cái nhìn của mình, tính từ chiếc rốn nguồn cơn của mọi tà ý ấy, với khoảng cách một gang đo lên vào nơi phập phồng ‘gợi tình’ kia, và một gang đo xuống vào ‘chốn sa đọa’ nhưng ẩn mật nọ.
Bạn bảo sao? Tôi thổi phồng sự việc với thâm ý bôi nhọ phẩm cách đạo đức của bạn à? Không! Khoan nổi giận như thế bạn ơi. Tôi đành phải xin lỗi vậy. Nhưng bạn phải cho tôi nói hết ý. Thế này, dù là phản ứng của bạn thế nào đi nữa, tôi cũng chắc rằng bạn đã không nhìn cô gái hở rốn ấy một cách bình thản như bạn vừa nhìn cô gái mặc bộ đồ ‘kinh điển’ đi bên kia đường trước đó 2 phút. Nghĩa là bạn đã kinh ngạc vì đã trót nhìn thấy cái sinh vật rất xinh xắn, nhưng cũng rất bất bình thường ấy, so với tất cả mọi người khác.
Nhưng đấy là chuyện của thiên niên kỷ trước. Chuyện ấy thuộc về một ngàn năm trước, thuở trời đất còn hồng hoang. Hôm nay thì khác lắm rồi. Đó, bạn vừa nhìn thấy một cô gái tuổi khoảng đôi mươi, cũng hở khoảng bụng và cả phần vai với chiếc áo hai dây buộc nơ màu đỏ rực. Lại một cô khác cũng hở rốn và áo hai dây màu hoàng thổ. Và nhiều, nhiều cô nữa, nhưng bạn đâu còn ngạc nhiên như trước đây phải không nào? Nếu có, thì bạn chỉ ngạc nhiên về vẻ đẹp tươi trẻ, khỏe mạnh, bừng bừng sức sống của họ, rồi cám cảnh cho những sợi tóc chớm bạc trên đầu mình thôi. Ôi, tôi buồn cho bạn!
Tôi cũng có những cảm xúc giống như bạn vậy, khi lần đầu, và nhiều lần sau đó, nhìn các chiếc rốn xinh xắn gợi cảm kia. Rồi sau đó mới “ngộ” ra rằng, thì ra mình đã nhầm lẫn trong quan niệm về cái đẹp, và bị trói buộc vào những phạm trù đạo đức lạc hậu cổ lỗ sĩ. Ngộ ra rằng: trong thời đại dư thừa thực phẩm thì những vòng eo đều có khuynh hướng phát triển một cách nhanh chóng và quá khổ. Vì thế, khi ai đó có chiếc rốn xinh xinh trên vòng eo thon thả đẹp thì nên tự hào về nó, và nên khoe niềm tự hào ấy ra lắm chứ, tốt thì khoe xấu thì che cơ mà! Tôi còn mạo muội rón rén đề nghị với người ấy rằng, nếu có thể thì cô hãy đính thêm lên đó một cái khoen bạc, rồi treo một chiếc chuông nhỏ kêu leng keng theo từng bước chân, cho các chàng trai bị mê hoặc mà đêm về thắp nến làm thi sĩ!
Với các “cái rốn Úc gốc Việt”, có khi chúng lại trở thành truyền thống cho con cháu sau này nghiên cứu, như chúng ta từng nghiên cứu tục xâm mình dọa thủy quái thời các vua Hùng, hay tục nhuộm răng đen nhánh hạt huyền để làm duyên của các cụ cố của mình.
Lần đầu mọi người nhìn thấy có thể xem là điều kỳ dị, nhưng một ngàn lần sau đó thì sẽ trở nên bình thường, mà có khi chúng ta còn bị chiếc chuông ấy chinh phục nữa kìa. Một cô nhỏ hở rốn thì còn là chuyện lạ, nhưng mười ngàn chiếc rốn cùng hở, cái num núm lồi lên tí tí, cái lom lõm e ấp thẹn thùng, thì lúc ấy vấn đề không có gì để ầm ĩ, và ắt hẳn đời thêm lộng lẫy biết bao. Tôi nghĩ, rồi sớm muộn gì những chiếc rốn hở cũng trở thành quen mắt, rồi cũng trở thành một phong cách ăn mặc hay gu thẩm mỹ, rồi trở thành nét đặc thù về văn hóa làm đẹp của một thời đại. Ôi, những chiếc rốn đẹp nở như hoa mùa xuân Úc quốc!
(Theo Dã Mai)
Bạn bảo sao? Tôi đặt điều vu khống bạn à, thật sự mọi việc không đúng như vậy ư? À, nếu thế thì bạn quả là tay táo tợn và chịu chơi đấy! Chắc hẳn bạn đã mở to hai mắt nhìn lom lom vào ngay cái rốn xinh xắn và khiêu khích ấy! Thậm chí bạn còn tính toán cái nhìn của mình, tính từ chiếc rốn nguồn cơn của mọi tà ý ấy, với khoảng cách một gang đo lên vào nơi phập phồng ‘gợi tình’ kia, và một gang đo xuống vào ‘chốn sa đọa’ nhưng ẩn mật nọ.
Bạn bảo sao? Tôi thổi phồng sự việc với thâm ý bôi nhọ phẩm cách đạo đức của bạn à? Không! Khoan nổi giận như thế bạn ơi. Tôi đành phải xin lỗi vậy. Nhưng bạn phải cho tôi nói hết ý. Thế này, dù là phản ứng của bạn thế nào đi nữa, tôi cũng chắc rằng bạn đã không nhìn cô gái hở rốn ấy một cách bình thản như bạn vừa nhìn cô gái mặc bộ đồ ‘kinh điển’ đi bên kia đường trước đó 2 phút. Nghĩa là bạn đã kinh ngạc vì đã trót nhìn thấy cái sinh vật rất xinh xắn, nhưng cũng rất bất bình thường ấy, so với tất cả mọi người khác.
Nhưng đấy là chuyện của thiên niên kỷ trước. Chuyện ấy thuộc về một ngàn năm trước, thuở trời đất còn hồng hoang. Hôm nay thì khác lắm rồi. Đó, bạn vừa nhìn thấy một cô gái tuổi khoảng đôi mươi, cũng hở khoảng bụng và cả phần vai với chiếc áo hai dây buộc nơ màu đỏ rực. Lại một cô khác cũng hở rốn và áo hai dây màu hoàng thổ. Và nhiều, nhiều cô nữa, nhưng bạn đâu còn ngạc nhiên như trước đây phải không nào? Nếu có, thì bạn chỉ ngạc nhiên về vẻ đẹp tươi trẻ, khỏe mạnh, bừng bừng sức sống của họ, rồi cám cảnh cho những sợi tóc chớm bạc trên đầu mình thôi. Ôi, tôi buồn cho bạn!
Tôi cũng có những cảm xúc giống như bạn vậy, khi lần đầu, và nhiều lần sau đó, nhìn các chiếc rốn xinh xắn gợi cảm kia. Rồi sau đó mới “ngộ” ra rằng, thì ra mình đã nhầm lẫn trong quan niệm về cái đẹp, và bị trói buộc vào những phạm trù đạo đức lạc hậu cổ lỗ sĩ. Ngộ ra rằng: trong thời đại dư thừa thực phẩm thì những vòng eo đều có khuynh hướng phát triển một cách nhanh chóng và quá khổ. Vì thế, khi ai đó có chiếc rốn xinh xinh trên vòng eo thon thả đẹp thì nên tự hào về nó, và nên khoe niềm tự hào ấy ra lắm chứ, tốt thì khoe xấu thì che cơ mà! Tôi còn mạo muội rón rén đề nghị với người ấy rằng, nếu có thể thì cô hãy đính thêm lên đó một cái khoen bạc, rồi treo một chiếc chuông nhỏ kêu leng keng theo từng bước chân, cho các chàng trai bị mê hoặc mà đêm về thắp nến làm thi sĩ!
Với các “cái rốn Úc gốc Việt”, có khi chúng lại trở thành truyền thống cho con cháu sau này nghiên cứu, như chúng ta từng nghiên cứu tục xâm mình dọa thủy quái thời các vua Hùng, hay tục nhuộm răng đen nhánh hạt huyền để làm duyên của các cụ cố của mình.
Lần đầu mọi người nhìn thấy có thể xem là điều kỳ dị, nhưng một ngàn lần sau đó thì sẽ trở nên bình thường, mà có khi chúng ta còn bị chiếc chuông ấy chinh phục nữa kìa. Một cô nhỏ hở rốn thì còn là chuyện lạ, nhưng mười ngàn chiếc rốn cùng hở, cái num núm lồi lên tí tí, cái lom lõm e ấp thẹn thùng, thì lúc ấy vấn đề không có gì để ầm ĩ, và ắt hẳn đời thêm lộng lẫy biết bao. Tôi nghĩ, rồi sớm muộn gì những chiếc rốn hở cũng trở thành quen mắt, rồi cũng trở thành một phong cách ăn mặc hay gu thẩm mỹ, rồi trở thành nét đặc thù về văn hóa làm đẹp của một thời đại. Ôi, những chiếc rốn đẹp nở như hoa mùa xuân Úc quốc!
(Theo Dã Mai)

Bạn đang tìm dịch vụ về Hội chợ Tết?
Hội chợ Tết St Albans 2024
