Nỗi đau cất giấu
Ngồi một mình cảm nhận sự quay cuồng của cuộc sống, kí ước của những ngày tháng cuối cấp hai lại ùa về trong tôi. Đó quả thật là mảng kí ức không mấy tươi đẹp, khi ấy gia đình tôi nợ nần chồng chất, mẹ phải đi làm xa, căn nhà còn thơm mùi sơn mới giờ trống trải biết bao. Như một quy luật vậy, ngày nào tôi cũng ra đồng từ sớm, làm hết việc này lại đến việc khác, tối đến lại vùi đầu trong đống bài tập ngổn ngang chuẩn bị cho kì thi chuyển cấp. Mệt mỏi! Nước mắt không khi nào ngừng rơi, nhiều lúc nấp sâu trong bóng tối, như một con điên vừa khóc vừa gọi mẹ: “Mẹ ơi về nhà đi, con nhớ mẹ nhiều lắm”. Giờ mới thấy mẹ quan trọng nhường nào, nhiều lúc bị mắng một tí là ấm ức, là giận mẹ, nhưng khi không có mẹ ở bên thực sự rất khó khăn và trống vắng.
Từng ngày dài đằng đẵng trong mệt mỏi như thế, tôi luôn chờ mong ngày mẹ trở về thật nhanh, nhưng đáng tiếc, mẹ không còn trở về nữa. Chiếc ô tô chạy ngược chiều đã mang theo mẹ cùng những nỗi đau của gia đình tôi đến với một thế giới khác, nơi ấy cách xa lắm, cánh tay tôi chẳng đủ dài để với tới. Mẹ đã giành cả cuộc đời để lo lắng cho gia đình, cho từng bữa ăn giấc ngủ của tôi, vậy mà những giây phút cuối cùng tôi lại không được bên mẹ, không được ôm mẹ lần cuối và nói rằng: “Mẹ ơi, cả cuộc đời này con nợ mẹ quá nhiều và con cũng yêu mẹ rất nhiều”.
Mẹ đi rồi nhưng nỗi đau vẫn còn mãi, thời gian cứ trôi đi nhưng chẳng thể rửa trôi những tổn thương và mất mát. Tôi ngày một trưởng thành hơn, thoáng chốc đã đến tuổi 18. Thực sự thời khắc nhận ra không còn mẹ trên cuộc đời này nữa nó rất đau đớn, rất khó để chấp nhận. Nhưng rồi tôi cũng tập quen dần, tập thay thế vị trí của mẹ trong gia đình, mặc dù không bao giờ hoàn hảo.
Sau bao khó khăn tôi nhận ra cuối cùng thì chỉ có nỗ lực vượt lên mới khiến ta trở nên mạnh mẽ, kiên cường. Các bạn ạ, cuộc đời con người cũng giống như một cái cây nhỏ, lớn lên và xanh tốt theo năm tháng. Cái cây muốn đứng vững giữa thiên nhiên cũng đâu phải dễ dàng, nó phải đối mặt với sâu bệnh, với mưa gió bão bùng. Nhưng với nội lực tiềm tàng, với khát khao trở thành cây cổ thụ hiên ngang, sừng sững, nó đã kiên cường vươn lên. Con người ta cũng vậy, cuộc sống đâu ai dễ dàng, ai cũng mong hái được trái ngọt, nhưng trái ngọt đâu phải giống như quả thị cô tấm biến thành, đọc câu thần chú là có thể rơi vào bị bạn. Muốn hái được trái ngọt phải trải qua biết bao cay đắng ngọt bùi, phải đấu tranh vì nó. Suy cho cùng thì những nỗi đau, những khó khăn, những sự đánh đổi luôn có cái giá của nó. Bởi dầu thế nào đi chăng nữa thì ông trời cũng rất công bằng, ông sẽ không lấy hết đi những điều tốt đẹp và chừa lại cay đắng khổ đau. Nỗi đau hãy cất giấu vào trong, vấp ngã hay kiên cường gượng dậy. Hãy vươn lên, hãy vì cuộc đời của mình mà tranh đấu, tìm ra con đường rải đầy hoa thơm trái ngọt, rực rỡ sắc màu.
Tôi còn nhớ, mẹ từng nói: “Tuổi trẻ ngắn ngủi lắm, ai biết được ngày mai sẽ ra sao, vì vậy hôm nay hãy sống trọn những ngày tháng thật hạnh phúc. Quá khứ là chuyện của quá khứ, tương lai là việc của tương lai, chỉ cần hôm nay thôi. Sống cho hôm nay, sống hết mình vì hôm nay, còn ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, cứ để từ từ rồi tính”. Mẹ ơi, con sẽ nhớ mãi lời mẹ nói, sẽ cố gắng, kiên cường để không bao giờ bỏ phí những giây phút quý giá nhất.
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/noi-dau-cat-giau-nw233718.html