Những năm về sau, tớ nhất định sẽ mỉm cười khi nhớ cậu
Có những đêm nằm nghe mưa rả rích bên ngoài cửa sổ, cùng những hoài niệm về một thời vốn đã rất xa. Xa khoảng trời, xa cả nỗi lòng. Rồi cười vụn vặt về cái thời ngây ngô ấy, khi trái tim còn nồng cháy và dũng cảm.
Cậu biết không, tình yêu lúc mới chớm nở nó thôi thúc chúng ta rất kì lạ, tưởng chừng thế giới lúc ấy chỉ xoay quanh người mình thương. Có lẽ bây giờ, tôi cũng không còn mường tượng được tôi của ngày ấy, cảm giác cứ xa lạ và ngượng ngùng.
Phải chăng bao nhiêu sự ưu tú đã được đặt lên người của cậu ấy. Hay là vì một lần bâng quơ lỡ nhịp mà người đã trở nên ưu tú trong mắt của tôi. Cảm giác lúc đó vô cùng lẫn lộn, khiến tôi cũng chẳng rõ ràng. Nhưng điều rõ ràng nhất mà tôi biết đó chính là tôi đã lỡ thương cậu mất rồi.
Mãi sau này nhìn lại mới khách quan mà nói, cậu ấy của những năm về trước thật sự rất ưu tú, còn tôi chỉ có thể nép về phía đằng sau, nhìn ngắm khoảng trời cao rộng ấy mà khao khát.
Lớp học thêm chật kín chỗ, một cậu nhóc chạy quanh tìm chỗ ngồi. Định mệnh thế nào cậu ấy lại đưa mắt về phía tôi, ánh lên rất nhiều sự quen thuộc. Rồi không biết từ khi nào, cả hai trở nên rất thân thiết.
Những câu chuyện nhỏ nhặt cho đến những quyết định lớn lao, đâu đó chúng tôi đã tự tạo cho nhau sự quan trọng dành cho đối phương. Trải qua những ngày tháng chỉ có thể lùi về sau một bước, thì bây giờ đã có thể cùng bước đi trên một con đường rất dài.
Hai chữ bạn bè được xác lập một cách tình cờ, mà đối với tôi nó như một phép màu vậy. Dường như mọi điều không may xảy ra với tôi, là để đổi lấy sự may mắn đáng yêu này. Nhưng cậu biết không, người đi cùng ta một quãng đường ý nghĩa nhất, không có nghĩa là đi cùng ta đến suốt cuộc đời.
Đã rất lâu để có thể nhớ về khoảnh khắc ấy, cảm giác ngồi cạnh bên, thì thầm với âm lượng rất nhỏ cũng dễ dàng bị nghe thấy, nhưng ba chữ “mình thương cậu” lại trở nên im bặt trong hư không.
Đã rất xa để có thể nhớ về, nhưng cậu có lẽ sẽ ở mãi trong hoài niệm này, bởi vì tôi chưa từng quên, cũng không có ý định sẽ quên đi những năm tháng đã từng của bản thân.
Đêm, một quãng thời gian rất dài của những tâm hồn cô độc. Không phải chưa tìm được người xứng đáng hơn để quên đi một người, mà là những điều liên quan đến người ấy đã vô tình khắc cốt ghi tâm, đã vô tình hằn sâu vào cả một đoạn đường tuổi trẻ.
Đôi lần tôi ước sẽ gặp lại cậu giữa phố xá đông đúc này, để biết rằng trái tim mình đã thôi thổn thức chưa. Cũng muốn xem người đã thế nào rồi. Rốt cuộc thì ly biệt để làm gì khi con người không thể nào cưỡng lại được tình thân cơ chứ? Hay ly biệt chính là vòng tuần hoàn của cuộc sống này, nó bắt chúng ta phải trải qua, bắt chúng ta phải đối mặt.
Tôi lại đôi lần ích kỷ về một ý niệm sẽ chẳng bao giờ rời xa cậu, nhưng vạn vật đổi dời, mình cũng chỉ có thể thuận theo tự nhiên. Có lẽ những năm về sau, vẫn đôi lần tôi sẽ lờ mờ nhớ về đôi ba câu chuyện cũ, nhưng tôi mong rằng qua mỗi lần tôi sẽ mỉm cười thay cho những dòng nước mắt tiếc nuối và câu nói dối trá rằng, bản thân đang hạnh phúc.
Hội chợ Tết St Albans 2024
Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/to-nhat-dinh-se-mim-cuoi-khi-nho-cau-nw229329.html