Những âm thanh bị lãng quên
Tôi thức giấc khi ánh sáng mỏng tang của buổi sớm len lỏi qua tấm rèm cửa màu trắng ngả vàng. Cậu nằm im, nghe một âm thanh khe khẽ từ bên ngoài vọng vào: tiếng chim sẻ ríu rít trên mái nhà đối diện. Một cơn gió nhẹ thổi qua, làm chiếc chuông gió treo trước cửa sổ rung lên khẽ khàng. Xa xa, tiếng chổi tre cọ xuống mặt đường lạo xạo, từng nhịp quen thuộc của bà cụ hàng xóm đã ngoài 70 tuổi.
Đã bao lâu rồi, cậu mới chịu dừng lại để lắng nghe? Trong những tháng ngày trước đây, sáng nào cũng vậy, cậu vội vàng bật dậy, chỉ kịp nghe thấy tiếng chuông báo thức inh ỏi, tiếng xe cộ hối hả dưới phố, và tiếng thở dài nặng nề của chính mình. Nhưng sáng nay, khi thả lỏng, tôi chợt nhận ra một điều: cuộc sống không chỉ toàn bon chen, xô bồ. Nó vẫn đang thì thầm với ta qua những âm thanh rất đỗi bình thường, một cánh hoa khẽ lay, một tiếng gió lùa, hay thậm chí chỉ là bước chân của người qua đường. Tất cả, nếu lắng nghe bằng trái tim, đều trở thành nhịp điệu diệu kỳ của cuộc sống.
Ngồi vào bàn ăn sáng, tôi thấy bố đang pha trà. Như thường lệ, ông lại nhắc về chuyện ngày xưa: “Con biết không, mình đâu được chọn chỗ sinh ra. Nhưng cách sống, thì tự mình chọn hết.” Ông nói nhẹ nhàng, mà giọng trầm như đọng lại một thứ gì rất thật.
Tôi ngồi lặng, cảm thấy câu nói ấy như một nhát bút khắc vào tim. Phải rồi, hoàn cảnh có thể khó khăn, nhưng mạnh mẽ hay yếu đuối, kiên trì hay bỏ cuộc, tất cả là do chính mình. Cậu nhận ra, mỗi người đều gánh trên vai những thử thách riêng, và chỉ có sự kiên định mới giúp ta vượt qua.
Chiều hôm ấy, khi ghé vào quán cà phê quen thuộc gần trường, tôi bắt gặp một nhóm bạn cùng lớp đang bàn về nghề nghiệp tương lai. “Tao muốn làm bác sĩ”, một người nói. “Tao thì chỉ cần có việc ổn định, nuôi được gia đình là đủ.” Tôi im lặng, nghe họ tranh luận. Trong đầu cậu, hiện ra một ý nghĩ: nghề nào cũng đáng quý, miễn là mình sống tận tâm với nó. Tiền bạc có thể đo được nhiều thứ, nhưng chẳng bao giờ đo được sự tử tế và tận tụy.

Cậu rút cuốn sổ nhỏ từ balô ra, viết nguệch ngoạc một câu: “Đừng so đo nghề nghiệp, hãy tôn trọng con đường của nhau.” Như để minh chứng cho suy nghĩ ấy, tôi nhớ đến bài giảng của thầy dạy Vật lý: “Edison từng nói, thiên tài chỉ có 1% là bẩm sinh, 99% còn lại là sự nỗ lực hết mình.” Câu nói tưởng chừng quen thuộc ấy bỗng vang lên rõ ràng trong đầu cậu. Tôi nhớ lại những lần mình thi trượt, nhớ những lời chê bai khiến cậu chán nản. Nếu chỉ vài câu nói đã đủ khiến mình bỏ cuộc, thì lấy tư cách gì để mơ đến thành công? Người thành công không phải chưa từng thất bại, mà chính là người ngã nhiều lần nhưng vẫn kiên cường đứng dậy. Trên trang sổ, tôi lại viết: “Thất bại không giết chết mình. Buông bỏ mới giết chết.”
Trời về chiều, ánh nắng nghiêng dài xuống mặt đường. Tôi ngồi yên, nghĩ về những ngày sắp tới. Có lẽ, điều cậu cần nhất lúc này không phải một kế hoạch hoàn hảo, mà là một lý tưởng để níu mình lại khi yếu lòng. Lý tưởng ấy không cần phải cao xa, chỉ cần đủ để cậu bước đi trong ánh sáng, dù chỉ là ánh sáng nhỏ bé. Có thể là một ước mơ về gia đình, có thể là mong muốn cống hiến cho xã hội, hay đơn giản chỉ là làm một việc tử tế mỗi ngày. Nhưng chính nó sẽ giúp cậu vượt qua những lúc mệt mỏi nhất.
Bỗng, trời đổ cơn mưa rào bất chợt. Mọi người trong quán lục tục che chắn đồ đạc, còn tôi thì ôm cuốn sổ, nhét vào ngực áo. Cậu bật cười, bước ra ngoài. Giữa tiếng mưa rơi rào rạt, cậu nghe trong mình một âm thanh khác, rõ ràng hơn bao giờ hết, âm thanh của sự kiên nhẫn.
Tôi biết, nhiều người bỏ lỡ ước mơ không phải vì họ thiếu khát vọng, mà vì họ thiếu kiên trì. Có người đã để những phút nóng giận đốt cháy cả một ước mơ dài hạn. Nhưng không, cậu sẽ không như thế. Nếu ước mơ có thể bị cuốn đi trong một cơn bốc đồng, thì nó chưa từng thật sự là ước mơ. Người biến ước mơ thành sự thật chính là người đủ bền bỉ để theo đuổi nó đến cùng.
Trong tiếng mưa rơi, tôi bước đi, mỉm cười với chính mình. Đâu đó, cuộc sống lại thì thầm: Hãy lắng nghe, hãy kiên nhẫn, và hãy bền bỉ. Một hành trình mới đang chờ đợi phía trước.

Article sourced from BLOGRADIO.
Original source can be found here: https://blogradio.vn/nhung-am-thanh-bi-lang-quen-nw249286.html
